"Ở cái nơi quỷ quái này chỉ cần thanh niên trai tráng có thể làm việc được thôi, nếu sinh ra con gái chỉ được nuôi đến năm năm tuổi, năm tuổi rồi thì dẫn xuống núi đưa cho ai đó nuôi. Phụ nữ thì bắt về để sinh con, làm việc, là người xa lạ, bị gọi đi làm nhiệm vụ cũng không có luyến tiếc hay nhớ mong gì. Mẹ kiếp, em cũng thật xui rủi mới bị bắt tới đây."
___
"Chỉ được nuôi đến lúc năm tuổi?"
Một đứa bé đứt ruột sinh ra, hết lòng hết dạ yêu thương bảo bọc, đến lúc năm tuổi cũng chính là lúc đứa trẻ bắt đầu hình thành suy nghĩ thì phải rời xa cha mẹ đến cái xó nào cũng không biết được. Sống hay chết bỏ mặc cho ý trời hay sao.
Lúc Ngải Tình năm tuổi, cô vẫn còn nhớ rất rõ hôm đó mình mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn rất đáng yêu. Mẹ Tịch dậy từ rất sớm để thắt tóc cho cô thật đẹp nhưng trên đường cô cứ ôm lấy cổ bố mà khóc.
Bố nói với cô ở trường mẫu giáo sẽ có cô giáo rất hiền từ, còn có các bạn đáng yêu lắm lắm, cũng sẽ có rất nhiều đồ chơi.
Ấy vậy mà những đứa trẻ ở đây... tuổi còn nhỏ đã phải lăn lộn trong bùn lầy, quần áo lơi tơi rách nát. Đến tuổi đi học thì bị quăng đến một nhà nào đó, họ có xem những cô bé đó như con ruột không, có đánh đập bé không.
Ngải Tình không muốn khóc nhè nhưng nước mắt vẫn cứ tự rơi. Lúc trước có lẽ cô sẽ không biết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thien-vong/905621/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.