"Là lúc nhỏ hai gia đình bàn tính thôi, em bây giờ không có đồng ý!" Nếu anh mà biết mấy ngày trước, cô còn nhớ thương đến hắn thì chắc chắn anh đã đập nát căn phòng này rồi.
Cảnh Thiên không nói gì nữa, núi không tới dựa ta thì ta đành dựa núi vậy.
____
Ngải Tình rón rén dùng chân dò thám người anh, mấy ngón chân nhỏ bé trắng nõn khều khều lưng anh.
"Cảnh Thiên~"
Cảnh Thiên vẫn ngồi yên một chỗ quay lưng lại với cô, anh thả hai chân thon dài xuống đất, chống tay lên gối cúi gầm đầu xuống.
Ngải Tình nhìn anh như thế tim giống như bị ai bóp nghẹt lại, một Cảnh Thiên tều tụy không còn chút sức lực nào trong đám lửa cháy đỏ rực mỉm cười nhìn cô, hình ảnh đau thương đó lại hiện lên trong đầu cô.
Không khí yên lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió vù vù vù vù bên ngoài thổi đến. Mãi một lúc sau, đột nhiên vang lên tiếng thút thít nhỏ nhẹ.
Cảnh Thiên giật mình ngước mặt lên quay đầu lại, Ngải Tình vẫn ngoan ngoãn ngồi sau lưng anh, hai tay ôm chặt đầu gối vùi đầu khóc nức nở.
Cảnh Thiên hốt hoảng lập tức nhào đến cạnh cô, tay anh loay hoay giữa không trung không biết làm gì.
"Ngải Tình, em sao vậy." Cảnh Thiên hạ giọng nói nhỏ vào tai cô, giọng nói phát ra thì thào một chút lớn tiếng cũng không dám.
Ngải Tình nghe thấy giọng của Cảnh Thiên khóc càng dữ tợn, cô dứt khoát chui rúc vào lòng anh, siết chặt không buông.
"Cảnh Thiên, em xin lỗi...em không nên để hình của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thien-vong/905617/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.