Chương trước
Chương sau
Cảnh Thiên và Ngải Tình kéo nhau đi xuống nhà bếp, thím Lưu và mọi người cũng sắp dọn cơm xong. Cảnh Thiên đi đến trước mặt bà:
"Thím Lưu, hôm nay đột nhiên con muốn tự nấu ăn một chút, cho con mượn nhà bếp nhé!"
Mọi người luôn đối với Cảnh Thiên thập phần kính trọng, bà liền đồng ý ngay.
"Được được cậu cứ tự nhiên, nhưng mà đừng có diện lý do tự mình muốn làm nữa, Tôi nhìn thấy cậu từ nhỏ đến lớn rồi có thấy cậu tự xuống bếp bao giờ đâu."
Bà nhìn qua cô gái gương mặt đỏ ửng đằng sau liền biết chuyện gì rồi, hai cái đứa này, không yêu không thương thì thôi đã yêu thương rồi thì khiến người khác phải đỏ mắt không thôi.
"Dì Lưu là hiểu con nhất." Cảnh Thiên nói vài câu nịnh bà.
Thím Lưu vẫn không chịu thôi, nhìn cô bé xinh đẹp ngoan ngoãn phía sau không nhịn được trêu chọc.
"Haizz Ngải Tình à, hôm nay con không khỏe sao, từ sáng đến giờ thím không thấy con ra ngoài hít thở không khí gì cả."
Không có Cảnh Thiên ở đây thì ngày nào cũng ra cùng mọi người làm cơm vui vẻ, nó về liền không thấy tâm tích con bé đâu, đúng là vợ chồng người ta tình tràn ra biển mà.
"Con...con" Ngải Tình nhất thời không diện được lý do nào cả, gương mặt đỏ như máu, các ngón chân không ngừng nhíu nhíu lại với nhau.
Hành động này lọt vào mắt Cảnh Thiên, anh tim càng mềm nhũn, liền cười nói với thím Lưu.
"Thím Lưu, vợ con da mặt mỏng, thím đừng chọc cô ấy nữa mà." Để bảo bối anh tiếp tục ngại như vậy, cô về lại giận nữa cho mà xem.
"Được rồi, được rồi, không nói lại người trẻ mấy người, hôm nay còn dư mấy con gà trong thùng đấy, làm món gì đó ngon ngon bồi bổ cho Ngải Tình một chút, con bé ốm quá."
Thật ra Ngải Tình cảm thấy mình không ốm chút nào, cũng có da có thịt hơn người mẫu một chút mà, có điều so với những người ở đây thì cái nhìn lại khác.
Ở đây mập mạp có sức thì mới làm được nhiều việc, cô thì có anh bảo bọc không cần phải nặng nhọc, mọi người lo cô gầy quá sẽ sinh bệnh.
"Con không có gầy mà." Ngải Tình lên tiếng, bây giờ thím Lưu nói với anh như thế anh nhất định sẽ ép cô ăn thật nhiều, cô không muốn lên cân đâu, sẽ không đẹp.
Thím Lưu không nói gì chỉ cười cười còn Cảnh Thiên thì trực tiếp cho cô một ánh mắt cảnh cáo.
Liệu mà ngoan ngoãn cho anh, nói thêm câu nào thì đừng hòng xuống giường được nữa.
Cảnh Thiên đi đến lôi mấy con gà ra làm sạch, rồi chặt ra từng khúc nhỏ vừa ăn.
Anh bắt một nồi nước lớn bỏ gà vào hầm cùng với một ít hương liệu miền núi.
Thời gian chờ gà chín, Cảnh Thiên dẫn cô ra bụi tre đằng sau đục vài búp măng về hầm chung.
Việc xắt măng cũng không khó lắm, Ngải Tình tự giác xin đảm nhận việc này. Thấy cô vui vẻ anh cũng không từ chối, bản thân thì chụm lửa hầm gà.
Ngải Tình đang vui vẻ xắt măng từng thành lát mỏng, đột nhiên một con chó từ đâu chạy đến quặp lấy chân cô, Ngải Tình giật cả mình hoảng loạn, con dao đang xắt măng trên thớt vô tình khứa lên ngón tay bên dưới một đường.
Máu trên ngón tay lập tức túa ra, Cảnh Thiên quay lại thì đã muộn rồi, ngón tay cô đã dính đầy máu.
Ngải Tình hoảng sợ không biết làm gì, con chó vẫn còn ở dưới chân cô không chịu đi, nó cứ lầm lì lầm lì như thế.
Cảnh Thiên lập tức đi đến kéo lấy ngón tay bị đứt của cô ngậm vào trong miệng mút sạch máu, sẵn tiện đá vào người con chó kia một cái.
Con chó kia hoảng sợ kêu lên "Ẳng ẳng" rồi chạy đi.
Ngải Tình vội vàng ngăn cản anh lại, không được đối xử phũ phàng với thú cưng đâu.
"Cảnh Thiên."
Cảnh Thiên hiểu được nhưng không thèm trả lời, đối với cô anh động mạnh một cái cũng không dám vậy mà nó gián tiếp làm cô đứt tay chảy máu, trừng trị như vậy là nhẹ lắm rồi
"Em không sao đâu, là do em bất cẩn thôi."
Cảnh Thiên kéo cả người cô đi đến bên cạnh tủ bếp, trên đó có gì vắt một tấm vải trắng, ở đây không có băng bông cá nhân chỉ có tấm vải này thôi.
Cảnh Thiên kéo tấm vải xuống dùng sức kéo rách một ra một miếng vải nhỏ dài, anh gác một chân lên góc bàn xong mới đem tay cô đặt lên đùi mình băng lại.
Dáng vẻ vô cùng chăm chú nhanh chóng nhưng tỉ mỉ.
Ở khoảng cách thế này Ngải Tình mới nhìn thấy rõ hàng lông mi của anh.
Chân tóc anh rất tốt, lông mày cũng rậm, cả lông mi cũng dày cong, lông mi Ngải Tình cũng đẹp nhưng so với anh thì không tinh tế bằng, Ngải Tình có chút ghen tị với anh rồi.
"Cảnh Thiên."
"Hửm."
"Em yêu anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.