"Thích rồi à?"
"Thích." Ba Lỗ tự nhiên không hề dấu chút tâm tư của mình, đều là đàn ông với nhau cả, nhìn qua một cái liền hiểu.
"Một điều kiện." Cảnh Thiên giật lấy bình rượu hắn đang cầm trên tay, đưa lên miệng hớp một hớp.
"Điều kiện gì?" Có vay có trả, đây là quy luật vốn nên có. Hắn đồng ý với cách làm này của Cảnh Thiên.
"Chưa biết." Thực ra chuyện một điều kiện này Ngải Tình không hề nói với anh, chính là anh tự mình thấy nếu tặng hắn không công thì quá là xem thường công sức suy nghĩ tính kế của Ngải Tình rồi.
"Ngoại trừ những việc tổn hại đến ông trùm, tất cả đều được." Ba Lỗ kiên quyết nói ra.
Cảnh Thiên lập tức dùng tay đánh một cái "bóp" vào đùi Ba Lỗ.
Hắn rít một hơi lạnh vào người, có kích động thì tại sao không đánh mình mà đánh người khác chứ.
"Thành giao."
Ba Lỗ giơ bàn tay to xoa xoa cái đùi bị đánh châm chích như kiến cắn của mình, oán hận nhìn Cảnh Thiên.
"Nhìn cái rắm, cuộc sống sống bằng tay phải và cuộc sống sống bằng hạnh phúc thì cái nào lợi hơn hả? Không biết tốt xấu!" Cảnh Thiên không chỉ cướp rượu mà mấy con cá khô Ba Lỗ đem theo cũng cuỗm mất.
Đêm nay hai người uống cùng nhau một trận no say, là đàn ông cái gì cũng dễ nói chuyện, đã thân lại càng thân.
Có điều trong mắt Cảnh Thiên chỉ có Ngải Tình là tất cả, những người còn lại không hề phân theo một cấp bậc lớn nhỏ nào, có thể được tính cùng là loài người như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thien-vong/905609/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.