"Trước đây là cháu không tốt cháu và Cảnh Thiên đã làm hoà rồi ạ. Bây giờ chúng cháu rất hạnh phúc, cảm ơn bà đã quan tâm." Quả thật không sai kiếp trước là mắt cô bị mù, thần kinh có vấn đề nên mới đối xử với anh như vậy.
"Ừm, làm hòa là tốt rồi. Cảnh Thiên thật sự là một người đàn ông tốt đấy, cháu phải giữ thật kỹ." Có lẽ đứa trẻ này cũng không hề biết rằng trước ngày quyết định vợ Cảnh Thiên đã chạy đến đây cầu xin bà để cô gả cho anh. Trời hôm đó mưa to đến ngập lụt, Cảnh Thiên nón cũng không thèm đội, bất chấp tất cả đợi mọi người ngủ hết rồi chạy đến đây, lần đầu tiên bà thấy một người vì yêu mà có thể làm tất cả như thế, tuổi trẻ thật tốt mà.
"Bà ơi bà ăn thử đi ạ, đây là lần đầu con làm, tụi nhỏ ăn xong cũng thích lắm nhưng mà bà là người kinh nghiệm nhất ở đây bà ăn rồi cho con ý kiến nhé!" Ngải Tình vừa khiêm tốn vừa ngoan ngoãn lấy lòng bà.
"Được rồi được rồi đứa trẻ này cứ giỏi nịnh." Nói thì nói thế nhưng bà vẫn mở hộp mứt ra riêng một cái lên ăn thử.
Mứt mềm mềm, dẻo dẻo, không ngọt quá ăn vào rất vừa miệng, lão bà rót cho mình một ly nước trà, hai thứ này kết hợp lại là đúng sách đúng bài.
"Ngon không bà ạ?" Ánh mắt cô long lanh mong chờ câu trả lời của bà, lão bà nhìn thấy tâm trạng hồi hộp của cô như thế thì bật cười.
"Ừm ngon lắm, hoàn toàn không chê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thien-vong/905606/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.