Dưới chân núi vắng vẻ có một quán cóc nhỏ. Mặc dù ở nơi khá vắng khách, chỉ có hai cái bàn và mấy cái ghế nhưng ông chủ làm ăn không đến nỗi tệ.
Đám người của Cảnh Thiên chia nhau rồi hết cả quán, thái độ mọi người đều thư thả giống như không có việc gì trọng đại, vẫn trò chuyện rôm rả. Cả Ba Lỗ cũng ngồi vào bàn, dù hắn không phục nhưng chuyến đi này là để tìm vợ cho hắn, hắn rất tình nguyện hợp tác.
"Ông chủ đem ra mấy ly cà phê đi." Một người đàn ông trong số đó lên tiếng.
"Được được, có liền có liền." Ông chủ vui vẻ trả lời pha cà phê, châm trà không ngớt tay.
"Ông chủ, khách quen phải nhanh tay lên chứ."
"Được được." Nói xong liền bưng mấy ly cà phê trên khay ra bàn.
Cảnh Thiên rít vào một hơi thuốc lá, vị nicotine khiến anh nhanh chóng vơi đi cơn buồn ngủ. Anh cẩn thận quan sát ông chủ, chủ quán vừa xếp xong cà phê, Cảnh Thiên nói nhỏ một câu âm lượng vừa đủ hai người nghe.
"Ở đâu? Bao giờ?"
Ông chủ nghe xong lập tức khựng người lại, đột nhiên nở một nụ cười quái dị.
"Ngày mai, đỉnh núi" Nói xong làm như không có chuyện gì tiếp tục đi vào quầy.
Cảnh Thiên cười khẽ một tiếng, đám đàn em đều nghe rõ câu trả lời. Cảnh Thiên trước nay được không tham gia mấy chuyện bắt vợ này, nhưng lần trước đám người này đã bắt Ngải Tình về cho anh, theo lý mà nói anh vẫn phải trả lại một lần.
Lần này Cảnh Thiên chính thức chỉ huy bắt về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thien-vong/905604/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.