Hít thở không khí trong lành ở hậu hoa viên bên ngoài, men theo lối đường mòn quen thuộc, Thiên Tuyết thả chậm cước bộ và đi thẳng về phía trước một cách vô thức. Đêm đen tĩnh mịch, từng cơn gió lạnh lẽo, giá rét thổi qua cơ thể gầy yếu của nàng, những luồng không khí lạnh lẽo liên tiếp lướt qua da thịt, làm xua tan đi sự bức bối mà nàng đã cố nhẫn nhịn trong bữa tiệc. Cảm giác lạnh giá làm nàng chợt bừng tỉnh, ngước mắt lên nhìn cảnh vật trước mắt, nàng khẽ sững người khi trước mặt nàng là hồ nước trong suốt rộng lớn vô cùng quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ. Đây là nơi cuối cùng lưu giữ hình ảnh của ca ca trên cõi đời này. Nghĩ đến đó, Thiên Tuyết không thể nào giả trang như không có việc gì được nữa. Bao uất ức, tủi nhục, bao khổ đau mà nàng phải chịu đựng, hình ảnh ca ca chết cô quạnh, lạnh lẽo,... tất cả đang bủa vây lấy tâm trí nàng. Những giọt nước mắt trong suốt như cơn lũ lần lượt tràn ra kéo theo bao kí ức mà nàng đã khổ cực chôn sâu dưới tận đáy lòng.
Khi Ngạo Tử Kiên đang thả chậm cước bộ đi dạo thì bất chợt nghe thấy tiếng động nhỏ ở phía trước. Thực ra vì quan hệ ngoại giao nên hắn mới đến bữa tiệc vô nghĩa này để bày tỏ sự hữu hảo của mình với thừa tướng. Nhưng các quan viên khác lại cứ đánh chủ ý lên trên người hắn, người thì nịnh nọt, người thì mai mối, người thì kết giao, tất cả những sự giả dối ấy làm hắn thật khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thich-lam-xau-nu/753889/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.