Chương trước
Chương sau
Phong Tuế Nguyệt trở lại phòng bệnh không thấy cậu nhóc đâu liền đi dọc hành lang tìm thử. Đến gần cuối hành lang, trong một góc khuất khó thấy cũng may cô tinh mắt, lại thấy cậu một bộ suy tính khó hiểu nhưng cũng rất nhanh lên tiếng gọi người:

“ Nhóc thật biết cách tìm chỗ đứng nhỉ? Ta tưởng nhóc đi đâu nên lạc mất rồi “

“ Cô về rồi, bác sĩ nói sao ạ “ Tư Chân nhìn thấy người vội vàng hỏi, đôi bàn tay bé líu lấy vạt áo Phong Tuế Nguyệt một bộ trẻ nhỏ cần được đáp ứng yêu cầu ngay. Cô đã tưởng nếu mình không nói, cậu nhóc sẽ khóc mất?

“Ra chỗ khác rồi nói “ Bỏ lại một câu cô đã quay người rời đi, Tư Chân chỉ có thể đi theo. Phong Tuế Nguyệt đưa cậu đến một phòng trống ngồi lên ghế sau chiếc bàn làm việc hướng cậu nói:

“ Ngồi đi “

Tư Chân kéo chiếc ghế ngồi đối diện cô, cuộc trò chuyện có vẻ chẳng đối xứng nhưng lại diễn ra rất nghiêm túc. Phong Tuế Nguyệt nhìn cậu một lúc lâu vẫn chưa cất lời. Thực ra cô đang phân vân liệu cảm giác của cô có đúng?

Tư Chân quan sát chú tâm không khó bắt được gợn sóng nơi đáy mắt. Cậu quyết định đánh liều:

“Tôi không phải là trẻ con, cô tin không? “

Phong Tuế Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt không chút lung lay dưới cái nhìn chú mục của mình bất giác muốn tin theo điều vô căn cứ đó. Không khí đông cứng kéo dài gần một phút, cuối cùng cô cũng nói:

“ Tôi không có bằng chứng để tin nhưng đây là chuyện gia đình nhóc tôi cũng không có quyền dấu diếm “

Cô bất giác coi đứa trẻ này là một người có đủ khả năng hiểu hết được lời cô nói, xưng hô trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói:

“ Trước tiên, tôi có nên biết tên cậu không? “

Tư Chân nhanh gọn trả lời lại Phong Tuế Nguyệt để cô nói tiếp:



“ Ân Lan Hương là tên mẹ của nhóc, trên chứng minh thư có ghi. Bác sĩ có nói rằng cô ấy mắc bệnh ung thu là khối u thùy trán cuối giai đoạn đầu. “

Phong Tuế Nguyệt chầm chậm nói ra, quan sát khuân mặt đứa trẻ đã trở nên trắng bệch sợ hãi đến đáng thương, nước mắt trực trào rơi xuống mới tiếp lời:

“ Nhưng cũng may khối u lành tính, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ kịp thời không để nó di căn sẽ hồi phục trở lại. Chỉ có điều.... “

Cô ngừng lại một chút để ý đôi mắt mở to trừng trừng đen láy nhìn chằm chằm vào mình đáng thương vô cùng trong lòng không khỏi tự vả mấy cái:

“ Tiền viện phí không phải là rẻ.... ít nhất hai trăm triệu để ca phẫu thuật thành công tỉ lệ cao nhất tất nhiên trang thiết bị thuộc loại tốt nhất rồi “

Tư Chân nắm vạt áo đã muốn nhăn hết đến đỏ ửng cả tay. Nói số tiền đó với một đứa trẻ nhìn qua không phải nhà có điều kiện quả thật là một thách thức. Tư Chân cúi khuân mặt thấp xuống che đi đáy mắt hỗn tạp. Một lúc sau, cậu ngẩng phắt đầu dậy nhìn cô bằng ánh mắt kiên định quyết tuyệt khiến cô không khỏi kinh ngạc. Nhiều hơn là tò mò.

Tư Chân nhìn thẳng vào Phong Tuế Nguyệt nói:

“ Tôi muốn dao dịch với cô Phong! “

Giọng nói mang theo hơi thở trẻ con làm người đối diện thât sự là không nghĩ tới trực tiếp khựng lại, nhưng rất nhanh đã nói: “ Tôi có thể dao dịch gì với một đứa nhóc năm tuổi? “

Đúng là một câu hỏi bình thường trong tình huống này nhưng với Tư Chân cậu sẽ phải đánh cược, là ván cược lớn nhất cậu phải trả bằng cả sinh mệnh phía trước.

“ Không phải cô Phong có một người em mới trào đời là Phong Tuế Thanh ư? “

Phong Tuế Nguyệt trực tiếp bật dậy mắt mở lớn kinh nghi nhìn đứa trẻ vừa ngẩng đầu lên cô liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của nó.

“ Tôi nói có thể dao dịch, cô Phong sẽ không thiệt thòi? “



Cô không thể nhìn cậu bằng ánh mắt bình thường được nữa, Tư Chân cho Phong Tuế Nguyệt cảm giác bí ẩn khó đoán. Cô vẫn là nhượng bước ngồi trở lại ghế trong đầu xoay chuyển đến đâu vẫn là không ra. Đúng như Tư Chân nói, em gái cô mới trào đời được hơn hai tháng, đến cả tên còn chưa công bố cho bên ngoài biết, lại có thể lọt được vào tai một đứa trẻ ở ngoại ô thành phố. Cô đến đây chỉ định khảo sát dự án quy hoạch mà công ty cô dự định đấu thầu không ngờ còn có chuyện khó lường hơn.

Phong Tuế Nguyệt lạnh lùng dọa người lên tiếng: “ Cậu nói xem chúng ta giao dịch cái gì thì có ích cho tôi “

“ Tôi có một thỉnh cầu mong cô đáp ứng, chuyện này chỉ có tôi và cô Phong Tuế Nguyệt biết thôi, tuyệt đối không có người thứ ba “

“ Được, tôi đồng ý yêu cầu này “

“ Tôi muốn cô chữa trị cho mẹ, còn nữa cô giúp tôi tìm kiếm người tên Tư Bân điều này cô chỉ cần đến Hà gia sẽ rõ. Sau đó có thể giúp tôi và mẹ che dấu hành tung, bất kì nơi nào cũng được tôi muốn hắn không bao giờ tìm được mẹ “

Phong Tuế Nguyệt ánh mắt trở lên sắc lạnh nhìn vào vật thể bí ẩn đầy nguy hiểm nói:

“ Tư Chân, cậu có vẻ chắc chắn rằng tôi sẽ làm được, còn giúp cậu? Tôi nhận được gì? “

“ Một mạng người! “

“ Cô Phong đủ thông minh để hiểu tôi nói gì đúng không? “

Tư Chân dùng hết dũng khí sinh mệnh đối diện với ánh mắt trầm tĩnh đến bất thường nhưng mang lại cảm giác lạnh tóc gáy rợn người.

“ Thành giao, hi vọng cậu nói được làm được “: Phong Tuế Nguyệt trước khi đi ra khỏi phòng thả lại một câu. Nó giống như liều thuốc trợ tim cho kẻ lên cơn co giật là cậu:

“ Thành giao “

Chỉ là cậu vừa bước chân xuống ghế chưa đi được một bước đã trực tiếp ngất xỉu, trượt ngay trên sàn. Phong Tuế Nguyệt nghe tiếng động quay lại vội đưa cậu lên gặp bác sĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.