Ngoài trời mưa sối xả,từng hạt mưa to tròn đập bình bịch lên tấm mái tôn. Căn phòng tối đen như mực, cửa sổ đóng kín mít lọt vào chút ánh sáng chớp tắt lập lòe từ đường sấm phát ra. Chút tia sáng hắt lên chiếc giường đơn nhỏ bé, trong chăn bao bọc lấy thân thể có chút run lên vì không khí trở lạnh. Đứa trẻ vẫn nhắm tịt mắt cho đến khi đột ngột mở ra. Ánh mắt chứa đựng hỗn loạn cảm xúc.
Hơi ấm, làn không khí tràn vào lồng ngực, từng tiếng đập của mạnh máu dưới da đều cho thấy đây là cơ thể sống nguyên vẹn. Đúng rồi vẫn sống! Vẫn còn sống! Còn sống!
Đôi mắt chớp lần nữa mở ra, trong ánh mắt của một đứa trẻ năm tuổi vốn là ngây thơ, lấp lánh trong sáng lại chứa đựng hận thù ác liệt, đáy mắt đen thẳm không chút ánh sáng tựa như vực tối nơi địa ngục.
Tư Chân không hiểu vì thế nào bản thân có thể trở lại khoảng thời gian lúc mình 5 tuổi. Cậu rất muốn cho rằng những gì đã trải qua chỉ là một giấc mơ. Chỉ là hiện thực mặc dù rất phi logic nhưng thật sự là như vậy! Con ngươi trong mắt khẽ chuyển động, mất một vài giây để cậu bình ổn lại mọi thứ. Cậu nhớ, mình đang ở ngoại ô thành phố với... mẹ?!.... Mẹ!
“ Ư hư “ tiếng khóc rắm rứt bất chợt vang lên đứt quãng, nghẹn ứ trong cổ họng, âm thanh run rẩy,đôi môi mím chặt như thể cố gắng kìm nén thứ gì để nó không thể bật ra.
“ Mẹ ơi, hức “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-theo-tieng-goi-con-tim/3458607/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.