“Tiểu thư, cô thấy chiếc váy này thế nào ạ?”
Nhân viên tư vấn giơ một chiếc váy trong bộ sưu tập mới nhất của Dior lên, Ôn Noãn bối rối quay sang nói với Bạch Khinh Dạ:
“Khinh Dạ, em thật sự không cần mà.”
Bạch Khinh Dạ không nói nhiều, trực tiếp bảo nhân viên gói hết vào.
“Gói hết vào đi.”
Ôn Noãn chặn tay anh lại, lắc đầu mấy cái, Bạch Khinh Dạ mỉm cười xoa đầu cô nói:
“Mấy thứ đồ cỏn con này em không cần phải lo, mỗi ngày mặc một bộ thể nào cũng hết.”1
Nghe xong, Ôn Noãn liền đỏ mặt, mấy cô gái nhân viên ghen tỵ không thôi, ước gì bọn họ cũng có một người bạn trai tâm lý như vậy.
Mua xong, thư ký Lâm cùng nhân viên chất đồ vào cốp xe, Ôn Noãn chạm vào cánh tay anh nói:
“Khinh Dạ, mua thế là đủ rồi, chúng ta về thôi.”
“Chưa được.”
Anh đưa cô vào cửa hàng trang sức, Ôn Noãn hoảng hốt, lần này kiên quyết từ chối:
“Không cần đâu, em không muốn đeo, anh đừng mua nữa.”
Bạch Khinh Dạ lại coi những lời nói đó như gió thoảng qua tai, anh rút một tấm thẻ màu đen ra đưa tới trước quầy:
“Mang ra đây những bộ trang sức mới nhất cho tôi.”
Hai mắt nhân viên bán hàng sáng rỡ, trên mặt kính ngay sau đó bày la liệt trang sức bằng kim cương sáng lóa. Ôn Noãn nhìn mà hoa cả mắt, nắm chặt cánh tay anh phản đối:
“Khinh Dạ, em không cần thật mà, thật đấy, anh đừng mua nữa.”
“Ngoan, nghe lời.” Bạch Khinh Dạ trầm giọng nói, Ôn Noãn ngượng ngùng cố gắng ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-theo-duoi-tong-tai-lanh-khoc/652508/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.