Ôn Noãn vẫn chưa thể nào tin được mình vừa thoát khỏi tay của Hứa Bác Văn, lúc nãy cô dường như tuyệt vọng đến nỗi nghĩ tới chuyện sẽ cắn lưỡi tự tử.
Bạch Khinh Dạ thấy cô không nói gì chỉ cúi gằm mặt, vô tình ánh mắt anh chạm phải khe ngực trắng ngần của cô, trong lòng tức khắc nóng lên.
“Ôn Noãn, em không có gì muốn nói với tôi hay sao?” Thanh âm trầm trầm của Bạch Khinh Dạ từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống, ẩn chứa phẫn nộ cố kìm nén.
Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe mắt đọng lại giọt sương chưa tan, tóc tai rối bời, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương vô cùng, bị cô nhìn với ánh mắt vô tội như vậy, vẻ mặt lạnh lùng của anh thoáng vơi bớt đôi phần.
Có rất nhiều điều cô muốn hỏi anh, tựa như sao anh lại xuất hiện đúng lúc ở đây để cứu cô, hay là trong lòng anh bây giờ đang nghĩ đến điều gì, còn cả ban nãy cô bị Hứa Bác Văn động vào anh có chê cô hay không…nhưng những câu hỏi đó đến miệng lại không tài nào thốt ra được.
Cuối cùng, từ mà cô thốt ra được lại chỉ là ba từ:
“Em xin lỗi…”
Bạch Khinh Dạ im lặng một lúc, vẻ mặt liền rơi vào trầm ngâm, đến ánh mắt cũng tối tăm.
“Xin lỗi cái gì?”
Thấy cô không trả lời, Bạch Khinh Dạ sải từng bước dài bế cô ra xe ô tô của mình. Trong không gian chật hẹp, Ôn Noãn càng cảm nhận được sức ép đến từ anh.
Bạch Khinh Dạ bỗng đưa tay ra nắm lấy khuôn cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-theo-duoi-tong-tai-lanh-khoc/652497/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.