“Khinh Dạ…Khinh Dạ…đừng mà…”
Ôn Noãn nằm mơ thấy kiếp trước anh che chắn cho cô nên cả hai người đều bị ngọn lửa nuốt chửng, cô rất đau khổ và hối hận, Bạch Khinh Dạ thấy cô liên tục khóc gọi tên anh, trong mắt hiện lên toàn hối hận và đau đớn, thầm căm ghét chính bản thân vì ban nãy mình đã đối xử tồi tệ với cô.
Anh đi vào nhà tắm lấy khăn ấm rồi thấm bớt mồ hôi trên trán cô đi, Ôn Noãn bất chợt mở mắt ra, vừa nhìn thấy anh cô đã nghĩ là mơ.
“Khinh Dạ!”
Ôn Noãn bật dậy ôm chầm thắt lưng anh, cô nức nở:
“Anh đừng đi…đừng đi mà…”
Bạch Khinh Dạ xót xa xoa đầu cô một cách dịu dàng:
“Tôi ở đây, tôi sẽ không đi đâu hết…”
Ôn Noãn vì sốt và mệt nên vẫn không phân biệt được đây là hiện thực, cô chôn mặt trong ngực anh nức nở từng tiếng:
“Khinh Dạ, em xin lỗi…em sai rồi, là do em không tốt, em quá cứng đầu và ngang ngược cho nên anh mới phải chết…”
Chết?
Bạch Khinh Dạ nghĩ cô đang mê sảng nói linh tinh, anh còn đang sống sờ sờ ra đây, chết chỗ nào chứ?
“Ôn Noãn, tôi vẫn còn sống, tôi chưa chết…”
Cô không nghe vào tai câu nào, chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói “xin lỗi anh” rồi lả đi từ bao giờ. Bạch Khinh Dạ đỡ lấy cô, tay sờ trán cô thấy nóng như hòn lửa, anh lớn tiếng gọi Ngô quản gia vào.
“Ngô quản gia!”
Ông ta sốt sắng chạy vào ngay tức thì:
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ?”
“Mau gọi bác sĩ tới đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-theo-duoi-tong-tai-lanh-khoc/258372/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.