Bạch Khinh Dạ nhìn cô, một lúc khuôn miệng cứng đờ mới nhúc nhích, tuy nhiên chưa kịp nói gì thì cánh cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đã bị mở tung…
“Khinh Dạ!”
Hắc Từ Khuynh thản nhiên bước vào, nhìn thấy hai người bọn họ thân mật, vẻ mặt phút chốc cũng ngây ngốc.
Ôn Noãn dù sao cũng là con gái, bị người ngoài nhìn thấy lúc làm nũng với anh thì rất ngại ngùng bèn thoái lui ngồi về chỗ cũ.
Bạch Khinh Dạ hắng giọng một tiếng, lạnh lùng nhìn người đang đứng bên ngoài cửa:
“Sao cậu vào mà không gõ cửa?”
Bấy giờ Hắc Từ Khuynh mới sực tỉnh, anh ta thoáng liếc qua gương mặt đang cúi gằm của Ôn Noãn rồi lại nhìn đến nồi lẩu đang sôi sùng sục trên bếp kia, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
“Xin lỗi, tôi đã phá hỏng khoảnh khắc ngọt ngào của hai người rồi hay sao?”
Hắc Từ Khuynh nở nụ cười tươi, bước chân đi tới ngồi phịch xuống tự ý gắp cho mình một miếng mực ở trong bát Bạch Khinh Dạ cho vào miệng.
“Tôi nhớ là Khinh Dạ không thích ăn đồ hải sản và đồ cay, ăn vào dạ dày sẽ bị đau, vậy mà có người lại cố tình gọi lẩu hải sản cay tới?”
Anh ta hàm ý ám chỉ Ôn Noãn bắt anh ăn đồ cay, Bạch Khinh Dạ lập tức cau mày:
“Đừng nói linh tinh.”
Ôn Noãn bỗng ngẩng mặt, cười trừ:
“Đúng vậy, là lỗi của em. Anh không ăn được thì đừng cố quá.”
“Không phải là lỗi của em, là tôi muốn ăn.” Anh lên tiếng bênh vực cô.
Hoắc Từ Khuynh có chút kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-theo-duoi-tong-tai-lanh-khoc/258366/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.