Trương Hồng Mai vừa nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Thịnh Ninh liền luống cuống chân tay xin lỗi: "Thực xin lỗi, mình không có ý đó đâu, cậu có thể đến ở cùng mình, mình rất vui vẻ." 
"Vui vẻ thì tốt rồi." Cô rất sợ mất đi người bạn đầu tiên của cô ở kiếp này, nên hết sức quý trọng. Cổ chân bên phải nứt xương đã khôi phục hoàn toàn, ngay ngày hôm sau Thịnh Ninh được cảnh vệ viên của Dương Văn Dĩnh gọi đi qua. 
"Đoàn...đoàn trưởng." Thường ngày, Dương Văn Dĩnh vô cùng nghiêm túc, mọi người trong đoàn văn công đều sợ cô ấy. Trước khi bước vào Thịnh Ninh cố ý sửa sang lại quân phục trên người một chút, xác định không có chỗ nào không ổn mới có dũng khí gõ cửa. Sau khi bước vào, thành thành thật thật làm động tác chào quân lễ, dưới ánh mắt soi mói bắt bẻ của Dương Văn Dĩnh trong lòng cô cảm thấy bứt rứt không tự tin. 
Cô cúi đầu càng thấp, bộ dáng như cô dâu nhỏ bị bắt nạt. Dương Văn Dĩnh âm thầm đánh, nhìn thấy dáng vẻ Thịnh Ninh cúi đầu xấu hổ ngượng ngùng, một bộ đáng thương hề hề giống như đã biết lỗi rồi, cũng không mắng ra lời được. 
Nghĩ đến lời đồn đãi trong quân khu thời gian gần đây cùng một số sĩ quan không biết là cố ý hay vô tình ở chỗ cô thăm dò tiếng gió liền đau đầu. 
Nha đầu này chính là yêu tinh chuyên gây hoạ! 
"Cô vào đoàn văn công thời gian bao lâu rồi?" Dương Văn Dĩnh cứng nhắc hỏi. 
"Hơn nửa năm rồi ạ." 
"Đến cuối năm là phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thap-nien-80-tieu-giai-the/992897/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.