Cho nên, trước khi đến đây, Phong Thanh Thanh nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng quyết định đến sống ở bên Đông Môn kia. Đông Môn là nơi phát triển sớm nhất của cả thành phố S, đồng thời cũng là nơi phát triển tốt nhất từ trước đến nay.
Phát triển tốt có nghĩa là thu hút nhiều người tới đây.
"Em, ở nơi này? Nhưng ở đây là giá thuê đắt nhất trên báo." Phong Thụy Thanh cau mày nói.
Ở trên phố Hoàng Kết này, tiền thuê hai gian phòng là sáu tệ một tháng. Mà ở những nơi khác, chỉ có ba tệ hoặc bốn tệ thôi.
Vì sao cô lại muốn chạy đến sống ở đó?
Tiền bọn họ mang theo không nhiều lắm, nếu tiêu không hợp lí, chỉ sợ là không đủ.
"Anh à, em nghe các bạn cùng lớp nói rằng nơi sôi động nhất ở thành phố S là Đông Môn. Em đã nghĩ, muốn kinh doanh thực phẩm tất nhiên là phải chọn nơi có nhiều người hơn. Đắt hơn một chút cũng không có vấn đề gì, có nhiều người là tốt rồi. Dân cư đông đúc, việc kinh doanh tự nhiên sẽ tốt hơn. Đến lúc đó, rất nhanh là có thể kiếm lại tiền thuê nhà này rồi." Phong Thanh Thanh cười nói.
"Nhiều người thì tất nhiên cũng có nhiều người làm ăn, người ta cũng không ngốc. Chúng ta thật sự muốn tới đó sao? Giá thuê nơi đó đắt như vậy, chúng ta chỉ mang theo hơn một trăm tệ, sợ không đủ dùng." Lý Tiểu Lộ hối hận nói. Nếu biết giá cả ở đây cao như vậy, bà nên mặt dày đi mượn nhiều một ít.
Nhưng muốn mượn cũng không có cách nào, người trong thôn cũng không có nhiều tiền.
"Đi. Cứ đến nơi đó đi. Đến một nơi hẻo lánh, làm sao có thể có nuôn bán? Cạnh tranh lớn, cơ hội sẽ nhiều hơn." Phong Thanh Thanh hùng hồn, khí phách hiên ngang nói.
Lý Tiểu Lộ lại nhìn Phong Thụy Thanh, bà là một phụ nữ nông thôn không có chính kiến gì.
Phong Thụy Thanh gật gật đầu: "Nếu em gái đã nói nơi đó tốt như vậy, chúng ta sẽ đi đến nơi đó. Nhưng chúng ta đến đó bằng cách nào?".
Phong Thanh Thanh đáp: "Trước tiên chúng ta đi hỏi người qua đường một chút, xem có thể đi bằng xe buýt hay không?"
Một nhóm ba người hỏi thăm những người qua đường, lại trả sáu xu để bắt xe buýt đến phố Hoàng Kết ở Đông Môn. Lúc ngồi trên xe buýt, Phong Thanh Thanh nhìn vài lần các tòa nhà mà xe buýt đi qua, cô nhìn thấy nhiều nơi treo biển hiệu, các tấm biển hoặc là "Tinh thần của giới trẻ" (*) hoặc "Dám xông dám đua, thành phố S tốc độ", "Ba ngày một tầng lâu", "Thời gian là tiền tài, hiệu suất là sinh mệnh", "Mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, nếu bắt được chuột thì là mèo tốt".
(*): Nguyên bản là: "孺子牛精神" ý muốn nói: Nêu cao tinh thần phục vụ nhân dân, đổi mới và phát triển, tiên phong, đấu tranh. Luôn trung thành với đảng và nhân dân
Ký ức xa xăm như hiện rõ trước mắt, Phong Thanh Thanh thương cảm gần như muốn rơi lệ.
Sau khi đến phố Hoàng Kết, ba người cầm những tờ báo bắt đầu tìm kiếm hai gian phòng mà họ thấy khả quan nhất kia.
Cũng may, Phong Thanh Thanh đã quen thuộc nơi này nên nhanh chóng tìm được một căn nhà ở cuối phố Hoàng Kết. Căn nhà kia có hai tầng, cho thuê là hai trong số những gian phòng ở tầng dưới kia.
Nhìn căn nhà này hơi tồi tàn, vách tường loang lổ dán đầy giấy quảng cáo.
Phong Thanh Thanh ở bên ngoài gọi cửa một chút thì có một người phụ nữ rất đầy đặn mặc áo xanh sợi tổng hợp đi ra.
Hai mắt bà đánh giá Phong Thanh Thanh bọn họ một lượt, thấy trong tay họ đang cầm hành lý, lập tức trên khuôn mặt đầy thịt mỡ kia nở một nụ cười.
"Ba vị khách này, đây là tới thuê nhà phải không? Mau vào đi." Người phụ nữ trung niên kia nói.
Đám người Phong Thanh Thanh bèn đi vào.
Đập vào mắt là chiếc bàn màu vàng, hơi cũ nát, trên đó có một số sách và những thứ nhỏ nhặt được đặt ngay ngắn.
Một lớp vôi mới vừa được sơn lên tường, thoạt nhìn sạch sẽ hơn nhiều so với bên ngoài. Trên mặt đất cũng đã được quét tước rất sạch sẽ.
Người phụ nữ kia cũng không vội, tùy ý cho Phong Thanh Thanh xem xét.
Sau khi xem xong, Phong Thanh Thanh giơ tờ báo trong tay lên nói: "Thím à, tôi thấy trên báo có nhà cho thuê của thím, nên tôi tìm đường tới đây. Chúng tôi có thể xem phòng ở trước không?"
Tuy nói là thuê nhà ở bên đây nhưng họ cũng phải xem nhà rồi mới quyết định, nếu phòng ở quá kém thì bọn họ phải tìm nhà khác.
"Sao lại không được chứ? Trước khi mua bán còn phải xem hàng trước nữa cơ mà, mọi người thuê nhà chắc chắn là phải xem nhà rồi mới thuê. Phòng ở dưới tầng một của ngôi nhà này, các người đi theo tôi." Người phụ nữ trung niên kia cũng không giận, bà xoay người bước đến cái bàn lấy chìa khóa nói.
Ba người Phong Thanh Thanh đi theo người phụ nữ trung niên trước mặt ra khỏi đại sảnh, đi đến đầu kia của tầng một, lần lượt mở ra hai gian phòng trong đó, nói: "Các người xem trước. Tầng một này chỉ cho thuê 2 phòng này, phòng rất lớn, gần phố xá sầm uất, mặc kệ là vào nhà xưởng hoặc tự mình làm buôn bán đều rất thuận tiện, nhà vệ sinh và bếp là công cộng, phí điện là 3 xu một số, nước là 4 xu cho một khối nước."
Đám người Phong Thanh Thanh đi vào xem xét phòng ở này.
Phòng rất lớn, rộng khoảng ba mươi mét vuông, tường bên trong cũng được sơn mới, trông rất sạch sẽ, mỗi gian phòng chỉ có một cửa sổ bằng gỗ.
Sau khi xem xong phòng ở, đám người Phong Thanh Thanh lại đi xem nhà bếp và nhà vệ sinh.
"Thế nào? Có hài lòng không? Không phải tôi nói chứ phòng này của tôi là độc nhất trên con đường này. Ngoại trừ phòng lớn ra, tôi còn tự mình bỏ tiền ra sơn quét vôi tường." Người phụ nữ trung niên nhìn Phong Thanh Thanh xem qua một lượt, không lộ ra biểu tình gì, nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ nói
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]