Chương trước
Chương sau
"Em gái, em luyện kỹ năng này từ lúc nào vậy? Gói sủi cảo vừa nhanh vừa tốt như vậy." Phong Thụy Thanh khen ngợi khi nhìn thấy sủi cảo mà Phong Thanh Thanh gói, nói. Sủi cảo mà Phong Thanh Thanh gói không giống với sủi cảo mà bọn họ gói, bọn họ chính là phải dùng hai tay gói, sau đó một cái sủi cảo sẽ được ra lò, nhưng em gái anh gói cực kỳ đẹp.

"Cái này có gì khó chứ? Trước đó vài ngày em nhìn thấy người ta gói, đứng ở đó nhìn một lát liền học được." Trong lòng Phong Thanh Thanh chột dạ nhưng mà rất nhanh cô lấy lại được phản ứng.

Kiếp trước cô đã học được kỹ thuật này, bây giờ xem ra rất có công dụng.

"Người có học thức chính là thông minh." Phong Thụy Thanh cười hì hì nói. Anh có cái đầu ngu ngốc, kiến thức từ sách vở biết anh nhưng anh lại không nhận ra kiến thức từ sách vở.

Mặt Phong Thanh Thanh tối sầm lại, gói sủi cảo cùng có học thức có liên quan gì đến nhau? Chẳng qua chỉ là làm quen tay hay việc mà thôi. Kiếp trước bởi vì sống một mình, lại bận rộn nhiều việc, cho nên lười chuẩn bị đồ ăn, lúc rảnh rỗi thì thường xuyên gói rất nhiều sủi cảo để ở trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì cứ lấy ra mà nấu.

Về sau sức khỏe của cô kém như vậy có lẽ ngoài việc mệt mỏi ra thì còn có nguyên nhân do cô ăn uống thất thường, không đủ chất dinh dưỡng.



"Anh, nhanh đi đi." Phong Thanh Thanh cười nói.

Phong Thụy Thanh cười hì hì, sau đó tiếp tục đi nấu mì.

Đến tám giờ tối, đồ ăn nhanh mà bọn họ chuẩn bị đã bán xong hết rồi, sủi cảo cùng mỳ thì cũng chỉ còn lại một ít.

Bởi vì sáng sớm còn phải dậy làm bánh cuốn, cho nên buổi tối bọn họ không định làm quá muộn.

Họ chuẩn bị chờ bán cho tới khi nào xong thì thôi, một vài thanh niên thoạt nhìn cà lơ phất phơ với mái tóc nhuộm vàng bất ngờ xuất hiện trước quầy hàng.

Mấy thanh niên kia đi vào quầy hàng, trong đó có một tên cầm đầu tiến lên một bước, dùng chân đá ngã lăn một cái bàn gần lề đường, dọa cho những người khách ngồi gần đó đều tái lại đứng dậy đi sang một bên.

Phong Thụy Thanh vội vàng lao ra với chiếc nồi sắt để nấu mì.

"Các người làm gì vậy?" Phong Thụy Thanh tiến lên hung tợn nhìn mấy tên côn đồ quát lớn.

Trên tay anh cầm cái nồi còn nhỏ nước, mặc dù vẻ mặt của anh rất hung ác, ngôn ngữ cũng cực kỳ sắc bén nhưng ở trong mắt mấy tên côn đồ trẻ tuổi kia thì lại thấy cực kỳ buồn cười.

Phong Kiến Thiết, Lý Tiểu Lộ và Trần Giang cũng bước lên đứng bên cạnh Phong Thụy Thanh.



Phong Kiến Thiết muốn tiến lên nhưng lại bị Phong Thanh Thanh ngăn lại, mặc dù ba cô biết một chút quyền cước, sức mạnh cũng lớn, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn rồi làm sao so được với anh cô.

Trần Giang cũng cầm nồi sạn tiến lên đứng bên cạnh Phong Thụy Thanh.

"Hừ, hỏi bọn tao muốn làm gì à? Các người tới đây lâu như vậy thế mà lại không chủ động đi nộp phí bảo hộ?" Tên cầm đầu có gương mặt mỏ chuột tai khỉ hừ lạnh một tiếng, nói.

Vốn dĩ mỗi tháng hắn sẽ tới phố Hoàng Kết thu phí bảo hộ một lần, nhưng mà tháng trước hắn cùng người khác sống mái một lần ở bên con phố khác, dù đánh bại được bọn người đó, cũng chiếm được địa bàn của họ, nhưng mà hắn cũng không được tốt lắm phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng mười ngày sau đó tại tĩnh dưỡng ở nhà nửa tháng. Hôm nay vết thương trên người đã tốt hơn bảy tám phần, vừa ra khỏi cửa mới phát hiện nơi này lại mới mở một sạp hàng, sạp hàng buôn bán kiếm được khá nhiều tiền, nhưng cái sạp này thế mà lại không chủ động đến giao nộp bảo hộ phí cho bọn họ?

Thật không thể nhịn được..

"Phí bảo hộ gì?" Phong Thụy Thanh không hiểu là như thế nào, anh cũng chưa nghe qua còn có chuyện này.

"Bọn tao bảo kê cái sạp này của các người không cho người khác đến quấy rối, các người phải trả cho bọn tao một chút thù lao vất vả." Tên cầm đầu quay đầu lại nhìn đám anh em của mình cười cười, sau đó trào phúng nói.

Con dế chũi này từ đâu chui đến, thế mà đến phí bảo hộ cũng không biết.

Cả cái đám đàn em này nữa, mỗi ngày không biết làm cái gì mà một sạp hàng mở ra làm ăn tốt như vậy cũng không biết. Nếu không phải hôm nay hắn tâm huyết dâng trào nổi hứng đi đến đây nhìn một chút thì suýt nữa đã bỏ qua một đống tiền rồi.

"Chúng tôi không cần các người bảo hộ, các người có thể đi rồi." Phong Thụy Thanh sầm mặt nói. Cái gì mà tiền bảo hộ chứ, bọn này rõ ràng là muốn đến cướp tiền của họ!

Cực khổ mãi mới kiếm được chút tiền như vậy, không thể để bọn này cướp đi được.

"Ông đây lăn lộn trên con phố này nhiều năm như vậy, còn chưa có ai dám nói với ông những lời này đâu." Tên cầm đầu trên mặt hiện lên sự lạnh cùng hung ác, có chút tùy tiện nói.

Hắn vừa dứt lời đám đàn em phía sau giống như nghe thấy chuyện cười đều cười ha ha lên.

Sau đó, lại có một tên tiến lên giơ chân đá xe ba bánh của nhà họ.

Xe ba bánh cũ kỹ lay động khiến đồ ăn trên đó bị rơi ra một ít sau đó ngưng lại.

Phong Thụy Thanh tức giận cầm chiếc nồi xào muốn xông lên. Trần Giang cũng đỏ mắt giơ cái nồi sạn trong tay tiến lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.