Vu Lệ Lệ mặt đỏ lên, chính cô ta là người chủ động dán lên Trần An Chí, cô ta cả giận nói: "Không phải các người thì là ai? Cũng chỉ có nhà mấy người các người có thù oán với bọn họ."
"Nhà chúng tôi khinh thường đánh hắn. Nói đến hắn đã thấy ghê tởm rồi chứ đừng nói là đánh hắn! Cô còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì tôi đi đây!" Phong Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng nói.
Vu Lệ Lê trước mắt hoàn toàn bị dáng vẻ của Trần An Chí mê hoặc, cô không muốn so đo với loại người này.
Vu Lệ Lệ tức giận muốn bắt lấy tay Phong Thanh Thanh.
Phong Thanh bèn hất tay cô ta ra nói: "Về sau không được vì việc của Trần An Chí mà đến đây tìm tôi. Tôi với hắn không có dính dáng đến một chút xíu nào, cô muốn cùng hắn làm như thế nào cũng được, không liên quan đến tôi. Tôi nghe thấy tên của hắn đã thấy ghê tởm rồi."
Dứt lời, Phong Thanh Thanh nghênh ngang rời đi.
Vu Lệ Lệ ở phía sau tức giận dậm chân!
Như vậy mấy ngày, gió yên sóng lặng.
Nhưng cả nhà Phong Thanh Thanh cũng không dám thả lỏng một chút nào. Sau đó, Trần Giang cũng thử đi tìm người thanh niên ngày hôm đó tới nhắc nhở bọn họ, nhưng đáng tiếc là, không có tìm được người thanh niên kia.
Nếu đã biết trước tin tức, biết bên kia hẳn là sẽ ra tay, cho nên Phong Thanh Thanh bên này ngoại trừ tăng cường phòng bị ra còn dùng tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thap-nien-80-lam-giau/2869075/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.