Chương trước
Chương sau
"Anh, mọi người quá mạo hiểm rồi." Phong Thanh Thanh nghe xong nhíu mày nói. Cô bên này cũng đang liên hệ, chẳng qua, không nghĩ tới, người trong nhà lại giấu cô và mẹ cô, làm cho cô chỉ vừa mới biết được tình hình.

"Đây không phải là sợ hai người không giấu được cho nên mới không nói cho hai người sao?" Phong Thụy Thanh nói, rồi sau đó kiêu ngạo nói: "Dù cho Triệu Nhật Địa kia lại đến thêm vài người, anh cũng không sợ."

Dứt lời: "Hít" một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt đau đớn, che cánh tay lại.

Lý Tiểu Lộ vội vã chạy đến, kéo tay anh, cẩn thận vén tay áo lên, chỉ thấy một mảng xanh đen.

Nước mắt của Lý Tiểu Lộ liền chảy xuống.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, tay thằng hai không có việc gì, chỉ là nhìn đáng sợ một chút thôi, chúng ta đi ghi chép lời khai xong, sau đó lại đến phòng khám xem thử." Phong Kiến Thiết nói.



Xanh đen như vậy tuy nhìn có hơi đáng sợ nhưng thực tế lại không có tổn thương gì đến xương cốt, mà bọn họ trì hoãn lâu như vậy, khiến cảnh sát chờ thêm nữa sẽ không tốt lắm.

Lý Tiểu Lộ muốn nói gì đó, sau đó nhìn về phía cảnh sát đang không kiên nhẫn đứng ở một bên, mím miệng, không hề nói gì thêm nữa.

Mấy người liền đi lấy lời khai.

Sau khi lấy lời khai xong, lúc này mới đi phòng khám xem thử.

Phong Thụy Thanh và Trần Giang đều bị thương nhẹ, cũng không đáng lo ngại.

Sau khi về đến nhà, Phong Thanh Thanh và Lý Tiểu Lộ bắt đầu bận rộn, đun nước nấu cơm vân vân.

Chờ đến lúc thật sự nằm xuống nghỉ ngơi, đã qua 12 giờ đêm.

Phong Thanh Thanh cho rằng mình sẽ không ngủ được, lại không nghĩ đến, đầu chỉ vừa dính vào gối, đã ngủ rồi.

Ngày hôm sau, bọn họ mới nói về việc này.



"Lần này Triệu Nhật Địa kia liệu có bị giam hay không?" Lý Tiểu Lộ hỏi. Nếu người đứng sau Triệu Nhật Địa ra sức, chờ Triệu Nhật Địa ra tới, kia bọn họ thực sự phải rời đi thành phố S này rồi.

"Có, lần này, Triệu Nhật Địa chắc chắn không thể trở mình được." Phong Thụy Thanh gật đầu khẳng định, lại nói: "Họ hàng của dì Mạc cùng với người đứng sau Triệu Nhật Địa đang đấu mãnh liệt mà, lúc này đây, Triệu Nhật Địa tự chui đầu vào lưới, Hoàng Liệt Hỏa kia còn không nhanh chóng nắm chắc thời cơ hay sao?"

Cũng chính là thăm dò rõ ràng điểm này, hôm nay anh mới có gan lớn như vậy đi ra ngoài bày quán, muốn thu phục Triệu Nhật Địa kia trong một lần.

Nếu không, mỗi ngày đều phải đề phòng, hơn nữa, chỉ có thể buôn bán ban ngày, thật là bực bội chết mà.

Rốt cuộc có thể hay không, trong lòng Phong Thanh Thanh cũng không có đáp án, có điều, bọn họ chắc chắn có thể yên ổn trong một khoảng thời gian, bên kia, thật ra không cần liên hệ nữa.

Ngày thứ hai, Phong Thanh Thanh đến trường học, mới vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy Trần Chanh thần bí hề hề đến gần.

"Thanh Thanh, bạn của anh tớ, nói việc nhà cậu cơ bản đã định xong rồi. Tên du côn lưu manh đó có khả năng bị kết án mười năm tám năm. Các cậu cứ tiếp tục bán hàng, không cần phải lo lắng bọn họ lại đến tống tiền các cậu nữa."

Phong Thanh Thanh chớp chớp mắt, có chút nghi ngờ.

"Tớ bảo anh tớ tìm người nhìn giúp cậu. Người này hôm qua gọi điện cho anh tớ nói, tối thứ sáu đã bắt được tên du côn lưu manh đó rồi, bên trong cục đang thảo luận làm sao để xử lý hắn, phía đằng sau của tên du côn lưu manh rất lớn, chỉ là, lớn cũng không lớn bằng bạn bè của anh tớ. Yên tâm đi, sau này các cậu sẽ không cần lo lắng bị tống tiền nữa." Trần Chanh thấp giọng nói.

Cô biết sự lợi hại anh Thạch Tử!

"Thật sao?" Mặc dù Phong Thanh Thanh lần đầu tiên nghe được kết quả giải quyết việc này, chẳng qua, dựa theo sự hiểu biết về Chanh Chanh, cô biết việc này đáng tin, cô nói: "Cảm ơn nhé. Tối thứ sáu, tên du côn lưu manh đó bất ngờ đưa người đến bao vây chúng tớ, dọa chết tớ rồi, vẫn tốt, ba tớ và mọi người đã sớm có sự chuẩn bị. Nếu không, cũng không ngay tại chỗ bắt được người mang đi rồi."

"Anh Thạch Tử bọn họ đã sớm theo dõi chú ý đến tên Triệu Nhật Địa kia. Lần này, hình như là cấp dưới của Triệu Nhật Địa mật báo, vì vậy, bọn họ mới biết trước được tin tức, sau này, lại cùng với Hoàng cục đó lên kế hoạch cho lần hành động này." Trần Chanh nói.

Cô cũng không ngờ rằng lại nguy hiểm như vậy, may là đã có sự chuẩn bị, nếu không thì, phỏng chừng Thanh Thanh bây giờ chỉ có thể nằm trong bệnh viện rồi.

"Ừ. Trước đó tớ cũng không biết. Lúc tớ quay về nhà, phát hiện trong nhà không có ai, đang nghĩ xem ba tớ sao lại bán hàng buổi tối, hóa ra là bởi vì muốn dụ rắn ra khỏi hang." Phong Thanh Thanh nói: "Thật sự rất cảm ơn cậu."

Cô đã liên hệ với người bên kia rồi, chỉ là, vẫn chưa đợi cô có bất kì hành động gì, ba cô ở bên này đã bắt đầu hành động rồi. Hơn nữa, Trần Chanh lại tìm người bí mật giúp đỡ, còn giúp đỡ việc lớn thế này.

"Cần gì phải khách khí? Mấy tên du côn lưu manh đó thật là quá đáng ghét. Có tay có chân, muốn tiền không thể tự mình kiếm sao? Nhất định phải đi tống tiền người khác? Hơn nữa, tống tiền không thành, còn đánh tới cửa. Đây cũng là anh Thạch Tử cau quản." Trần Chanh vỗ vỗ vai Phong Thanh Thanh, nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.