Sắc trời cũng đã sắp nhá nhem tối, cho nên cô không nhìn rõ được nét mặt của đối phương ở phía xa kia. Vậy cũng tốt, tránh lúng túng trước mặt nhau.
Tô Vũ Ninh đặt chậu nước xuống đất:
"Xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Tôi chỉ muốn đòi nhà họ Tiêu một ít đồ ăn, không ngờ lại kéo cả anh vào. Nếu anh thấy khó chịu thì cứ mắng tôi đi."
Lời xin lỗi đột ngột của cô khiến Tiêu Mặc Hàn cảm thấy như có thứ gì đó cọ vào trái tim mình. Trái tim vốn dĩ đã vô hồn, không còn chút niềm tin nào với con người nữa, thì đột nhiên anh lại cảm thấy có chút ấm áp.
"Không việc gì, những gì cô nói đều là sự thật." Tiêu Mặc Hàn im lặng hai giây, lạnh lùng nói.
Tô Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy có vẻ bao dung hơn cô nghĩ.
"Chỉ cần anh không trách tôi." Cô đưa khăn nóng cho anh: "Tôi vừa đi một vòng quanh nhà, ngoài phòng này ra không còn có chỗ nào để tôi ngủ nên.... nên tôi có lẽ sẽ phải ngủ ở đây."
Cô đỏ mặt, hơi cúi đầu.
Tiêu Mặc Hàn cũng giật mình: "Được, cô nằm ở phía trong. Tôi sẽ không chạm vào cô đâu. Đừng lo."
"Tôi... ý tôi không phải vậy." Tô Vũ Ninh xua tay, dứt khoát nói:
"Tôi có chứng sợ vi khuẩn, chính là anh... Tôi sợ sẽ không ngủ được nếu bộ dạng anh cứ như thế nay..."
"Chứng sợ vi khuẩn?"
Tô Vũ Ninh chỉ vào tóc và quần áo của anh: "Tôi chỉ thích sạch sẽ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thap-nien-70-duoc-lao-dai-cung-chieu/3357159/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.