Ôn Cẩm Chương mua cho Ôn Nguyễn khoang hạng nhất.
Lên máy bay, Ôn Nguyễn ngồi tại hàng cuối cùng, vị trí dựa vào hành lang.
Liễu Khả Nhi cũng ngồi khoang hạng nhất, cô ta ngồi tại hàng thứ nhất, đi ngang qua Ôn Nguyễn, bước nhanh hơn, tựa như Ôn Nguyễn là ôn thần.
Liễu Khả Nhi tháo kính râm sau khi ngồi xuống.
Không lâu sau, một bà cụ ăn mặc giản dị đi tới.
Lão phu nhân thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng, Liễu Khả Nhi cau mày ghét bỏ.
Gì vậy?
Ở đâu là khoan hạng nhất, làm sao ai cũng có thể vào được như vậy chứ?
Khi bà cụ lại ho, Liễu Khả Nhi gọi tiếp viên hàng không, vẻ mặt âm trầm nói: "Bà cụ này trông khá già rồi, lại ho nữa, lỡ lây bệnh cho người khác thì phải làm sao?"
"Có phải hãng hàng không này đang thực hiện một số hoạt động phúc lợi công cộng để cho những người già chưa từng đi máy bay trải nghiệm dịch vụ hạng nhất?"
"Các vị đã xem xét tâm tình của những hành khách khác chưa? Tôi xuống máy bay còn có một vài hoạt động phải tham gia. Nếu bà ấy bị bệnh lao phổi thì sao?"
Cô tiếp viên hàng không nhìn Liễu Khả Nhi, làm sao cô ta có thể nhìn ra bà cụ này là một bà lão bình thường?
Chuyến bay của cô ta đang đi không phải là hàng không của bà cụ này sao?
Bà cụ ăn mặc khiêm tốn, nhưng đều là quần áo thủ công được đặt mai từ trước, các thương hiệu nổi tiếng không thể so sánh được.
Ngay khi cô tiếp viên định nói gì đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971683/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.