Tần Phóng xuống xe.
Hắn đeo kính râm, có vẻ ngoài nghiêm nghị và nam tính.
Sau khi tốt nghiệp, hắn dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Hắn phải cao hơn một mét chín.
Tần Phóng vóc dáng cao lớn, cứng rắn, có loại thô kệch, hào phóng, soái khí.
Khi xuống xe, Lâm Húc Dương liền chú ý tới hắn.
"Này, người đàn ông đó nhìn có chút quen mắt, hình như hắn đã từng chơi bóng rổ ở trường chúng ta!"
Kiều Nhiễm không nhìn Tần Phóng, cô kéo Lâm Húc Dương, nhanh chóng đi vào cửa hàng tiện lợi.
Tần Phóng tháo kính râm xuống, nhìn Kiều Nhiễm tránh né mình như dã thú, quai hàm hơi nhíu chặt.
Phải hai ngày sau hắn mới biết cô đã đến nhà bà ngoại.
Tần Phóng liếc nhìn vào trong hẻm, quay người lại rồi lên xe.
Kiều Nhiễm mua nước tương từ cửa hàng tiện lợi, lúc đi ra thì đã thấy Tần Phóng đâu rồi.
Xe cũng phóng đi.
Kiều Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô đã nói những lời cay nghiệt với hắn, nói rằng cô sẽ không xuất hiện trước mặt hắn, nhưng thời gian quá ngắn để có thể hoàn toàn loại bỏ hắn ra khỏi trái tim cô.
Cô vẫn cảm thấy xấu hổ và không thoải mái khi hai người gặp nhau!
Lâm Húc Dương lên xe, Kiều Nhiễm ngồi vào ghế sau, hai người cùng nhau trở về.
Đến cửa nhà bà ngoại, Kiều Nhiễm đang định đi vào, liền nghe thấy tiếng bà ngoại truyền đến, "Tiểu Tần, rất cảm tạ cậu"
"Bà ngoại, đừng khách khí, việc rất nhỏ."
Kiều Nhiễm nắm chặt túi nước tương.
Cô bị ảo giác à?
Nếu không, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971676/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.