Hoắc Hàn Niên trầm mặc nhìn cô, không nói gì.
Ôn Nguyễn từ trong mắt của anh nhìn thấy tình thế bắt buộc.
Như thầm đáp lại: Chồng tương lai của cô chỉ có thể là anh!
Cô chống tay lên vai anh, đẩy anh ra, "Muộn rồi, tôi xuống nghỉ ngơi."
Hoắc Hàn Niên chống tay vào bức tường sau lưng cô, hơi cúi đầu, bao bọc cô trong lãnh địa của chính mình.
Không để cô trốn thoát.
"Nguyễn Nguyễn, tôi ngồi máy bay suốt bốn giờ để đến đây."
Ôn Nguyễn nhìn vào đôi mắt đen như mực, có một đám sương mù, che đi sự bất bình của anh.
"Là anh tự đến ... ừm."
Lời nói còn dang dở đã bị anh hôn vào môi.
Hơi thở sảng khoái thuộc về anh phả vào lỗ mũi cô, nhấn chìm khứu giác và vị giác của cô.
Ôn Nguyễn định đẩy anh ra, nhưng anh đã thả cô ra trước.
Anh nhắm chặt đôi mắt đen láy có chút đỏ tươi, trầm giọng nói: “Sớm muộn gì em cũng chết dưới tay tôi.” Sau đó, anh bước vào phòng tắm.
Ôn Nguyễn sững người tại chỗ, phải một lúc sau mới hiểu ra ý của anh.
Đó là lỗi của cô?
Rõ ràng anh khí huyết tràn đầy, thì không nên tùy tiện chiếm tiện nghi của cô a!
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô không nhịn được cười.
Đứng một lúc, cô nghĩ rằng sáng mai anh sẽ đi sớm, cô sẽ xuống lầu lấy chiếc trâm cài kim cương đen mà cô đã chọn.
Vừa mở cửa, đã thấy cánh cửa của căn phòng chữ Địa đối diện cũng được mở ra.
Giang Yên đang định đi ra ngoài quán bar,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971671/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.