Trong boong tàu cách đó không xa, một nam một nữ đang ngồi.
Chính là Giang Dục cùng em gái Giang Yên đi nghỉ.
Giang Dục mặc áo sơ mi hoa, dung mạo tuấn tú, đang nói chuyện với Giang Yên, nở nụ cười rạng rỡ, trông giống như một thiếu gia giàu sức sống vô cùng tỏa nắng.
Diệp Uyển Uyển liếc về phía Giang Dục.
Người thật đẹp hơn ảnh rất nhiều.
Khi cười giống như tuyết mùa đông tan chảy khiến tim người ta loạn nhịp.
Hắn dường như đối lập hoàn toàn với tính cách u ám và lãnh đạm của Hoắc Hàn Niên.
Ôn Nguyễn leo lên một ông già bảy mươi tuổi để đến đế đô học, nếu có thể thu hút sự chú ý của Giang Dục, tương lai cô ta sẽ có thể hiên ngang ở đế đô.
Ôn Nguyễn thì sao? Nhất định cô ta sẽ đập cô ngã xuống đất!
Nghĩ đến đây, Diệp Uyển Uyển trong lòng có chút vui mừng.
Diệp Uyển Uyển để ý thấy Giang Dục bị tiếng đàn của mình thu hút liền liếc mắt đưa tình.
Lông mi của cô ta rũ xuống, giả vờ là người dè dặt và ít nói.
Giang Yên nhìn thấy Giang Dục đang nhìn cô gái đánh đàn, hơi nhướng mày, "Là Diệp Uyển Uyển."
Giang Dục khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, "Em biết cô ấy?"
Nói đến Diệp Uyển Uyển, trong mắt Giang Yên có chút khinh thường, hiển nhiên là đang khinh thường thân phận của Diệp Uyển Uyển.
“Con gái nuôi của chú Cẩm Thành, theo lời chú ấy nói là muốn thành thông gia với nhà chúng ta.” Giang Yên chế nhạo, “Con gái nuôi làm sao có thể xứng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971669/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.