Lạc Thần khoác một tay lên vai Ôn Nguyễn, toàn bộ trọng lượng cơ thể gần như dồn hết lên người cô.
"Xin lỗi, Tiểu tiên nữ, giúp tôi trở về đi."
Ôn Nguyễn gãi mấy lần, nhưng không gỡ được móng vuốt của Lạc Thần.
"Đừng đẩy tôi nữa, nếu không tôi sẽ ném cậu."
Ôn Nguyễn sợ hắn sẽ nhổ nước bọt vào cô, vẻ mặt ủ rũ, đành phải dìu ra khỏi phòng.
Kiều Nhiễm đi tới, muốn chia sẻ sức nặng của Lạc Thần cho Ôn Nguyễn nhưng chưa kịp đến gần Lạc Thần đã rống lên một cách say sưa, "Ngoại trừ Ôn tiểu tiên nữ đừng có ai đụng vào tôi!"
Ôn Nguyễn nghiến răng nghiến lợi, "Tôi nợ cậu cái gì?"
Lạc Thần ghé vào lỗ tai cô khịt mũi, "Nợ tôi một mạng."
Mối quan hệ với Lạc Thần đã dịu đi, đó là khi cô đang đi học về trong cuộc thi tranh luận, đang đi trên đường thì chợt nhìn thấy một bóng người cao lớn, nghiêm nghị, lao tới cô như mất hồn, đuổi theo hắn về phía cô.
Kết quả là người đàn ông quay lại, cô phát hiện mình vừa nhầm người.
Trở về trong tuyệt vọng, không để ý đến đèn giao thông, một chiếc xe nhỏ phi nước đại băng qua đường.
Nếu Lạc Thần không kịp thời kéo cô đi, có lẽ cô đã là hồn ma dưới lốp xe.
"Lão tử nghĩ mãi mà không rõ, người kia đến cùng nơi nào tốt, nếu là cậu chịu thích tôi, tôi khẳng định không để cậu thương tâm như vậy!"
Ôn Nguyễn trừng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh rồi lạnh lùng nói: "Câm miệng nếu muốn tôi đưa về nhà!"
Lạc Thần tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971650/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.