Tần Phóng mắt đỏ hoe.
Trong ấn tượng của hắn, Hoắc Hàn Niên luôn là người toàn năng, mạnh mẽ, dù lạnh lùng.
Nó như bây giờ, xanh xao, yếu ớt, như sắp chết bất cứ lúc nào?
Tần Phóng thấy Hoắc Hàn Niên bất động liền muốn lay động anh tỉnh lại, Ôn Nguyễn tiến lên một bước, ngăn cản động tác của Tần Phóng.
"Anh ấy bị bắn vào ngực, đừng đụng vào anh ấy!"
Ôn Nguyễn ngã xuống mép giường, hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại.
Đưa tay nhỏ chạm lên trán Hoắc Hàn Niên.
Anh sốt cao!
"Ngày hôm qua tôi đi săn ở Vân Phong Sơn, không ngờ săn không được, lại đụng phải cậu ta cả người be bét máu, cậu ta đưa cho tôi một cái đồng hồ, kêu tôi đưa đi!"
"Cậu ấy không cho tôi gọi xe cấp cứu, nhờ tôi từng là bác sĩ trong làng và lấy được viên đạn ra khỏi ngực cho cậu ấy!"
"Cậu ta cũng rất mạnh mẽ. Không có đủ thuốc mê. Rõ ràng là người bình thường không thể chịu được loại đau đớn như vậy, nhưng cậu ta không nói một lời!"
"Mặc dù viên đạn đã được lấy ra nhưng tôi không có đủ thuốc ở đây. Vết thương của cậu ấy bị nhiễm trùng và phát sốt cao!"
"Tôi lo lắng không biết phải làm sao. Nếu cứ tiếp tục như thế này, dù có không chết đi chăng nữa thì cũng có vấn đề!"
Ôn Nguyễn nhìn thiếu niên nằm bất tỉnh trên giường, trái tim như bị một bàn tay vô hình chèn ép thật chặt, cơn đau quặn thắt bao trùm hết giác quan, khiến cô khó chịu đến mức khó thở!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971627/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.