Hoắc Hàn Niên chống hai tay sau lưng, nhìn mái tóc đen mềm mại trên đầu cô gái trong vòng tay, đầu lưỡi chạm vào răng hàm dưới, "Ôm ấp yêu thương?"
Trên gương mặt điển trai lạnh lùng của anh không giấu được vẻ lưu manh.
Ôm Nguyễn vừa xấu hổ vừa khó chịu, còn mấy người khác thì vẫn cười khúc khích, cô dùng cả hai tay cố gắng trèo ra khỏi vòng tay anh, nhưng cô không thể đứng dậy và bị anh móc vào chân.
Lại ngã trở lại trong vòng tay anh.
Anh vòng một tay qua vòng eo thon thả của cô.
Cô đấu tranh.
Một giọng nói khàn khàn và nguy hiểm vang lên trên đầu anh, "Lộn xộn nữa em sẽ tự gánh hậu quả."
Ôn Nguyễn đóng băng, không dám động đậy nữa.
Hoắc Hàn Niên không làm gì cả, chỉ cầm bàn tay trắng nõn thon nhỏ của cô, dùng ngón trỏ và ngón cái xoa lên miệng.
“Ngứa!” Ôn Nguyễn rút tay về.
Anh nắm thật chặt, khẽ cười một tiếng, "Nhạy cảm vậy sao?"
Minh Khải và đám nam sinh kia hiển nhiên không chịu nổi nữa, không còn là bóng đèn chói mắt nữa.
Chỉ còn lại Ôn Nguyễn và Hoắc Hàn Niên, anh tựa cằm lên bờ vai mảnh mai của cô.
Anh siết chặt những ngón tay trắng gầy của cô, và hơi thở nóng rực.
Ôn Nguyễn sững sờ không dám nhúc nhích, nhìn bàn tay bị anh véo véo đùa nghịch, lông mi dài run lên, "Anh...... Uống say quá, không muốn vào trong lều nghỉ ngơi sao?"
"Em đi theo giúp tôi?"
Ôn Nguyễn hô hấp trì trệ.
"Hoắc Hàn Niên, chúng ta từng nói trước khi tốt nghiệp đều không cần--"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971623/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.