Chương trước
Chương sau
Ôn Nguyễn tự nhắc mình phải để mắt đến anh trong kỳ nghỉ đông này.
Cô không thể để anh bị tổn thương thêm nữa!
Hoắc Hàn Niên tiến lên vài bước, nhận thấy Ôn Nguyễn không đi theo, anh quay đầu lại nhìn cô gái đang đứng ở chỗ mình, lông mày mảnh mai nhíu lại, anh bước đến gần cô và xoa đầu cô bằng lòng bàn tay to của anh, "Em đang nghĩ gì vậy?"
Ôn Nguyễn phục hồi lại, từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mỉm cười nhìn Hoắc Hàn Niên, "Anh à, đây là lễ vật em tặng anh."
"Đang êm đẹp, sao tự dưng lại đưa tôi lễ vật?"
"Em biết anh mỗi lần thi, đều là cố ý nhường em, trong lòng em ái náy, nên đưa cho anh lễ vật nhỏ, coi như đền bù á!"
Hoắc Hàn Niên cầm lấy chiếc hộp tinh xảo, mở ra, bên trong là một đôi khuy măng sét nạm vàng đen, uy nghiêm và độc đáo.
Các rãnh của khuy măng sét được đính kim cương tinh xảo ở hai bên, ở giữa có hai chữ cái hoa văn kim cương đen.
N và N.
Nguyễn và Niên.
Những chiếc khuy măng sét được cô đặt làm riêng tại cửa hàng hàng đầu Bvlgari.
Hoắc Hàn Niên hôm nay tình cờ mặc một chiếc áo sơ mi, anh đưa măng sét cho Cố Nguyễn, "Đeo vào cho tôi đi."
Ôn Nguyễn khẽ gật đầu.
Hoắc Hàn Niên nhìn cô gái đang cận kề, trên mặt không hề trang điểm, làn da trắng nõn, mịn màng như trứng gà bóc, không một chút khuyết điểm, vẻ đẹp không thể tin được, không lẫn tạp chất.
Mái tóc dài đen tuyền đung đưa theo gió chiều, một sợi rơi trên cổ, hương thơm thoang thoảng.
Anh nhìn cô với đôi mắt đen.
Đầu lưỡi chạm vào răng hàm dưới, ta rất muốn sớm tốt nghiệp!
Ôn Nguyễn đeo khuy măng sét cho Hoắc Hàn Niên, ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp đôi mắt đen không đáy của anh.
Ôn Nguyễn đỏ mặt vội quay mặt đi, dù không nhìn nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt mà anh đang nhìn cô.
Ôn Nguyễn càng đỏ mặt hơn.
Đường nhìn của anh dường như càng không thể cưỡng lại được.
Ôn Nguyễn nhăn mũi, hơi nhón gót, lấy tay che mắt.
Thầm thì, "Đừng nhìn em như vậy."
Toàn thân anh như bốc cháy.
Anh không nói, chỉ khẽ cười, không biết là do biểu cảm, hành động của cô hay điều gì khác khiến anh hài lòng. Tiếng cười đó dường như phát ra từ sâu trong cổ họng, từ tính và quyến rũ .
Ôn Nguyễn đỏ mặt, vội vàng thu tay lại, trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp.
Nhẹ nhàng, như một chiếc lông vũ, nó lướt qua lòng bàn tay cô.
Ôn Nguyễn dường như bị điện chạm vào.
Cô vội vàng thu tay lại, quay lưng lại, liếc nhìn bên đường rồi đổi chủ đề, "Cậu nhóc đằng kia rượt ván thật lợi hại, dưới chân giống như có nhựa keo su vậy."
Nghe được lời khen của cô, sự chú ý của Hoắc Hàn Niên đã bị cô chuyển hướng thành công.
Anh liếc nhìn cậu nhóc trên ván trượt cách đó không xa, khóe môi giật giật, "Thật lợi hại?"
Ôn Nguyễn gật đầu, "Cảm giác cũng không tệ lắm a!"
Hoắc Hàn Niên bật cười, anh bước tới, cùng cậu nhóc vài câu.
Nguyễn nhìn thấy cậu nhóc đưa trượt ván cho Hoắc Hàn Niên.
Ôn Nguyễn hơi kinh ngạc, Hoắc Hàn Niên còn có thể trượt ván sao?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ôn Nguyễn, Hoắc Hàn Niên bước lên ván trượt lướt về phía cô một cách uyển chuyển và xinh đẹp, khi chuẩn bị đến bên cô, anh xoay tấm ván, đổi hướng, một loạt động tác, trôi chảy rất nhanh.
Cậu nhóc đứng bên nhìn thấy Hoắc Hàn Niên kêu lên, "Oa, Đại Thần!"
Ôn Nguyễn nhìn bóng dáng Hoắc Hàn Niên, tim đập kịch liệt!
Ah ah ah!
Hôm nay anh thật ngầu a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.