Chương trước
Chương sau
Ôn Gia.
Ôn Nguyễn vừa đi về thì nghe thấy giọng nói khó chịu của bà nội từ trong phòng khách, "Mặc cái gì vậy, không mặc cái áo kiểu Tôn Trung Sơn đi!"
Sau đó là giọng nói thản nhiên và hơi lười biếng của người đàn ông, "Kiểu áo Tôn Trung Sơn do Ôn Cẩm Thành mặc quá nghiêm túc so với phong cách của tôi!"
"Cậu... Cậu không làm cho tiểu Kiều Kiều nhà tôi xấu hổ khi mặc cái này đến trường sao?"
"Bà lão, tôi bắt kịp thời đại, nếu không tin tôi, khi con gái trở về thì hỏi con bé xem, tôi ăn mặc như vậy có phải đáng xấu hổ không?"
Ôn Nguyễn bước vào phòng khách và tình cờ nhìn thấy người đàn ông đang nhìn bà nội như muốn nói rằng bà nội của cô đã quá cổ điển để bắt kịp xu hướng.
Ôn Nguyễn chớp mắt.
Ông và Ôn Cẩm Chương, cô rất giỏi trong việc phân biệt, bây giờ cô gần như có thể nhận ra ai là ai trong nháy mắt.
Ôn Vân Thần mặc một chiếc áo phông trắng mỏng vừa vặn, áo sơ mi màu xanh nhạt khoác ngoài áo phông, áo sơ mi không cài cúc, có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét ngực và cơ bụng được chiếc áo phông che đi, ông đặt chiếc áo khoác da màu đen trên cánh tay của mình, áo sơ mi T-shirt và áo khoác da.
Phần thân dưới là kiểu quần jean cơ bản, kiểu phối này trông nổi bật và không hề phức tạp, cứng nhắc mà khiến người đàn ông bốn mươi trông trẻ trung và thời trang hơn rất nhiều.
Trong ấn tượng của Ôn Nguyễn, Ôn Cẩm Chương thường mặc quần áo tỉ mỉ hay kiểu áo Tôn Trung Sơn, ông không thể mặc loại quần áo này được!
Nhưng mà Ôn Vân Thần mặc vào ngược lại là hỗn độn!
Ony Vân Thần thấy Ôn Nguyễn trở lại, liền đi vòng quanh Ôn Nguyễn như người mẫu, "Nhóc con, ba của con ăn mặc thế nào?"
Bà nội không biết nói gì về việc chia rẽ nhân cách phụ này của con trai mình, nhân vật này thực sự khác với nhân vật chính.
Không có một chút dáng vẻ thận trọng và dè dặt của Ôn Vân Thành.
Bà che mắt, không nhìn được.
"Đáng hổ thẹn!"
Ôn Vân Thần, " Vẫn cổ hủ. Lần sau tôi sẽ dẫn bà đi xem show dành cho người lớn tuổi. Ở tuổi của bà mà có mấy bà già mặc sườn xám đi giày cao gót!"
Bà nội chống gậy đánh vào lưng Ôn Vân Thần, "Cậu còn muốn lôi mẹ cậu xuống nước? Thay quần áo đi!"
Ôn Vân Thần đi phía sau Ôn Nguyễn hai tay đặt ở bờ vai mảnh mai của cô, "Con gái, nói chuyện lại với bà nội của con đi, ta sẽ đi làm tóc."
Ôn lão thái thái nhìn Ôn Vân Thần đang đi lên lầu, bất lực lắc đầu, "Tiểu Kiều Kiều, nhìn xem, hắn giống ba con sao?"
Ôn Nguyễn nắm lấy cánh tay của lão phu nhân, cười ngọt ngào nói: "Bà nội, con nghĩ ông có phong cách riêng. Dù sao ông ấy cũng là nhân cách phụ của ba con. Nội không thể yêu cầu ông ấy giống ba."
"Tuy rằng chúng ta còn chưa biết rõ về ông ấy, nhưng con cũng không nghĩ tới ông ấy là người xấu, tâm tình của ông là dành cho gia tộc này!"
Nhưng điều khiến Ôn Nguyễn lo lắng là nếu người ba nhỏ ra ngoài thường xuyên hơn thì có gây hại cho cơ thể không?
...
Ôn Vân Thần ngồi trên sô pha trong phòng khách với lão phu nhân sau khi làm tóc xong.
Đợi gần nửa canh giờ, Ôn Nguyễn từ trên lầu đi xuống sau khi thay quần áo.
Vừa xuất hiện, lão phu nhân cùng Ôn Vân Thần từ trên sô pha đứng dậy.
Ôn Nguyễn mặc một chiếc váy tua rua màu hồng nhạt, xương quai xanh trắng nõn tinh xảo hơi lộ ra, vai phải góc cạnh, cổ thiên nga, đầy vẻ thanh mảnh thiếu nữ mà kiêng kị.
Thiết kế tua rua lộng lẫy nơi cổ áo khiến cô trông dễ thương, ngọt ngào, đầy khí chất thần tiên.
Ôn Vân Thần, "Không hổ là con gái của ta, gen di truyền tốt như vậy!"
Ôn lão thái thái, "Cũng không nhìn xem Tiểu Kiều Kiều là cháu gái của ai?!"
Ôn Nguyễn, "......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.