Chương trước
Chương sau
Khóe mắt, Hoắc Hàn Niên nhìn thấy có người đến gần.
Vừa định đá, anh đã dừng lại khi nhìn thấy bóng dáng của Khương Tuệ.
Chính là, một hai giây tạm dừng, để cho Khương Tuệ phát huy lợi thế.
Chiếc bình rơi vào sau đầu Hoắc Hàn Niên.
Hoắc Hàn Niên quét khóe mắt nhìn Khương Tuệ, trong mắt bà chỉ có lửa giận, cũng không có chút thương xót, bà hoàn toàn coi anh như kẻ thù.
Khi chiếc bình rơi xuống sau đầu, trước mặt của Hoắc Hàn Niên ngây ra vài giây.
Anh dường như không thể cảm nhận được cơn đau ở đầu mình, và máu trong cơ thể anh đang nhanh chóng nguội lạnh.
Vết thương thể xác có thể chữa lành, nhưng vết thương tinh thần thì không.
Trong nhà này, không thấy có chút ấm áp nào, như Hoắc Cảnh Tử nói, anh là người thừa!
Chỉ cần Hoắc Cảnh Tử muốn, mọi thứ trong nhà đều là của hắn!
Cha mẹ lạnh lùng, bất công, xa lánh, giống một con rắn độc, xông vào trong thân thể của anh, lấy đi ý thức của anh.
Như ba năm trước, trái tim anh đã một lần tan nát!
Nhưng vào lúc này, anh lại một lần nữa trải qua mùi vị không được mong đợi, không được yêu thương!
Trong mắt họ, anh có thể tệ hơn những con giòi ghê tởm nhất trong rãnh nước!
Chất lỏng sền sệt và ấm trượt xuống đỉnh đầu Hoắc Hàn Niên, đôi mắt anh tuấn đỏ ngầu.
Hoắc Minh Vĩ bước vào, vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng liền sửng sốt.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Khương Tuệ trừng mắt nhìn Hoắc Minh Vĩ, "Cảnh Tử bị tiểu tử đánh như vậy, nhanh lên, gọi xe cấp cứu!"
Hoắc Minh Vĩ nhìn thấy Hoắc Hàn Niên mặt đầy máu, thương tích có vẻ nghiêm trọng, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, ông thở dài thườn thượt, lấy điện thoại di động ra gọi số khẩn cấp.
Đêm đó, Khương Tuệ và Hoắc Minh Vĩ đã tranh cãi nảy lửa.
Khương Tuệ yêu cầu Hoắc Minh Vĩ đưa Hoắc Hàn Niên đi, nhưng Hoắc Minh Vĩ không đồng ý.
Khương Tuệ bỏ lại một câu, “Để lại tai họa ở nhà, ông sớm muộn sẽ hối hận!” Sau đó liền rời biệt thự đi đến bệnh viện.
...
Ôn Nguyễn lo lắng không biết Hoắc Hàn Niên xảy ra chuyện gì, nhưng khi bước ra khỏi sân chơi thì gương mặt anh lại quá lạnh lùng và kinh hoàng.
Về đến nhà, cô gọi điện cho anh mấy lần nhưng không ai trả lời.
Ôn Nguyễn đang nằm trên giường, vừa nghĩ đến ánh mắt lúc đó của Hoắc Hàn Niên, liền không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Anh có tính nóng nảy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
Ôn Nguyễn bật dậy khỏi giường, mở cửa bước xuống nhà.
"Nguyễn Nguyễn, con đi đâu vậy?"
Ôn Cẩm Chương bị mất ngủ, ngay cả uống thuốc cũng không có tác dụng, từ trong phòng đi ra ngoài ban công hút một điếu thuốc, chỉ thấy Ony Nguyễn đang lẻn xuống lầu.
Ôn Nguyễn quay đầu lại, nhìn Ôn Cẩm Chương có chút mệt mỏi hốc hác sờ sờ đầu, nói nhỏ: " Ngữ nhi tâm trạng không tốt, bảo con qua cùng cậu ấy."
Ôn Cẩm Chương biết Ngữ nhi mà Ôn Nguyễn nói đến chính là bạn thân của cô, Diệp Khuynh Ngữ.
"Muộn như vậy, con ra ngoài một mình không an toàn. Ba đưa con đến đó."
Ôn Nguyễn vội xua tay, "Ba, con tự lái đi, ba đừng lo, khi đến nơi con sẽ nhắn cho ba."
Không đợi Ôn Cẩm Chương nói gì, Ôn Nguyễn đã lon ton chạy ra khỏi cửa.
...
Ôn Nguyễn lái xe đến Hoắc gia.
Trên đường đi, cô nhìn thấy một cửa hàng bánh 24 giờ, cô mua một ít đồ tráng miệng.
Xe dừng trước cửa Hoắc gia.
Cô liếc nhìn căn phòng lầu ba nơi Hoắc Hàn Niên nằm, đèn không được bật, tối đen như mực.
Ôn Nguyễn xuống xe, phân vân không biết có nên trèo qua tường hay không.
Bảo vệ tuần tra đi tới, nhìn thấy Ôn Nguyễn, nghi ngờ hỏi: "Cô bé, đã muộn như vậy, muốn tìm ai sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.