Ôn Nguyễn không quá bức bách Dung Hương. Uy hiếp về sau, phải lợi dụng. “Nếu như thẳng thắn với tôi, tôi có thể cho cô đi du học.” Đôi mắt nai trong veo và lanh lợi của Ôn Nguyễn dán chặt vào khuôn mặt đỏ ửng của Dung Hương, khóe môi hơi câu lên, “Không nên dựa vào người khác, tốt hơn hết là hoàn thiện bản thân, làm chủ vận mệnh của chính mình, cô nghĩ sao? " Dung Hương con ngươi kịch liệt dữ dội. Mũi cô giật giật vì xúc động, một lúc sau mới nói một tiếng, "Đại tiểu thư nói . . Tôi đều sẽ thẳng thắn. . ." "Trong tay của tôi có đoạn video, đại tiểu thư sau khi xem, liền sẽ rõ ràng!" Ôn Nguyễn thả Dung Hương, Dung Hương lấy ra video, "Liễu Thục Oánh cũng không biết đoạn video này tồn tại, cũng là bởi vì đoạn video này, tôi mới có tâm tư muốn thay thế Liễu Thục Oánh!" Xem hết video, Ôn Nguyễn khóe môi cong lên trào phúng, "Vậy kế tiếp, liền chờ vở kịch ra sân đi!" ... Khách sạn Mây Duyệt là khách sạn năm sao bậc nhất Vân Thành, sang trọng và xa hoa, bữa tiệc sinh nhật lần thứ 40 của Ôn Cẩm Chương được tổ chức tại sảnh tiệc sang trọng của khách sạn. Ôn Cẩm Chương mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, thân hình càng thêm cao thẳng tắp, tóc chia ba bảy, lộ ra cái trán, ngũ quan phong độ nho nhã. Liễu Thục Oánh một bộ váy dài màu da trời, mặc dù đang mang thai nhưng vẫn giữ được vóc dáng mảnh mai, với mái tóc dài búi cao, đứng bên Ôn Cẩm Chương trông bà thật dịu dàng, xinh đẹp, đoan trang và tao nhã. Khách đến dự tiệc sinh nhật cũng không thấy hai người họ giao tiếp ánh mắt ngoại trừ nghênh đón khách. Liễu Thục Oánh khóe mắt liếc nhìn Ôn Cẩm Chương, kể từ khi bà mang thai, thái độ của Ôn Cẩm Chương đối với bà cũng thay đổi. Tuy rằng trước đây không quá thân mật, nhưng cũng không quá lạnh nhạt. Bất cứ điều gì bà yêu cầu, ông ấy sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nó. Nhưng sau khi bà mang thai, ông thà uống thuốc ngủ mỗi ngày còn hơn đến Cẩm Viên tìm bà! Bà có thai, đó là sự thật, bà vĩnh viễn sẽ không để ông chạy trốn! ... Tiệc sinh nhật Ôn Cẩm Chương mời các công tử của Vân Thành, Hoắc gia có trong số đó. Hoắc gia. Sau khi Khương Tuệ và Hoắc Minh Vĩ thay quần áo phục vụ yến tiệc, hai người bước ra khỏi phòng. Hoắc Cảnh Tử trong bộ vest trắng cũng từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy Hoắc Cảnh Tử phi thường cao lớn đẹp trai, Khương Tuệ trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng nở nụ cười, "Con trai của ta thật xuất sắc." Hoắc Cảnh Tử nhìn Khương Tuệ cùng Hoắc Minh Vĩ, "Ba mẹ, anh đi đâu rồi sao?" Nhắc đến Hoắc Hàn Niên, Khương Tuệ trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, "Anh con còn chưa về, chắc là lại tới quán cà phê internet, đi tới đó cùng gia đình chúng ta thật xấu hổ!" "Mẹ, đừng nói như vậy, anh trai con không phải vô dụng, anh rất đẹp trai, khi bước vào Isa, con liền phải đứng sang một bên!" Khương Tuệ nhíu mày càng chặt hơn, "Điểm, khí chất, tài năng của nó, so với con hơn ở phương diện nào? Về ngoại hình, trong mắt mẹ, con so với nó đẹp hơn rất nhiều!" Hoắc Minh Vĩ khẽ thở dài một bên, trầm giọng nói: "Được rồi, đừng luôn so đo hai đứa nhỏ!" Khương Tuệ trừng mắt nhìn Hoắc Minh Vĩ vẻ mặt xấu xa, kéo Hoắc Cảnh Tử xuống lầu, vừa đi đến góc tường liền nhìn thấy Hoắc Hàn Niên đang đi lên lầu. Rõ ràng vừa rồi Hoắc Hàn Niên đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không có biểu hiện gì, như thể anh đã quen và tê dại đến mức lập dị như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]