Ôn Nguyễn nghi ngờ nhìn cô gái, "Cô biết tôi?" Cô gái mắt đỏ hoe, vội vàng gật đầu, "Mẹ tôi trước kia thường xuyên nhắc đến phu nhân, cũng đề cập tới cô." Cô gái lùi lại, để cho Ôn Nguyễn và Mộc Tuyết vào cửa. Căn nhà rất thô sơ, có thể thấy gia đình dì Dung làm ăn không được khá giả. "Dì Dung đâu?" "Mẹ tôi ... ốm nặng cách đây ba năm, sức khỏe rất kém. Bà ấy đã qua đời cách đây ba tháng." Ánh mắt Ôn Nguyễn lộ ra một chút kinh ngạc, “Xin lỗi, tôi không biết.” Mím môi dưới, nhìn cô gái, “Cô tên là gì? "Tôi tên là Dung Hương, theo họ của mẹ tôi." Ôn Nguyễn nhìn thấy túi vải thô trong phòng chính, trầm ngâm hỏi: "Cô định đi xa à?" "Ở nhà đói kém, tôi đi Vân Thành tìm việc." Không đợi Ôn Nguyễn nói gì, Dung Hương bất ngờ quỳ xuống trước mặt Ôn Nguyễn và nói với đôi mắt đỏ hoe: "Đại tiểu thư, mẹ tôi khi còn sống thường xuyên nhấc phu nhân là người tốt, nếu phu nhân còn sống, mẹ tôi chắc chắn sẽ không rời đi Ôn gia! Đại tiểu thư, tôi giặt quần áo nấu cơm mọi thứ đều biết, cô có thể để tôi đến Ôn gia hầu hạ cô không?" Hành động đột ngột của Dung Hương khiến cả Ôn Nguyễn và Mộc Tuyết sửng sốt. Mộc Tuyết nắm lấy cánh tay mảnh mai của Ôn Nguyễn kéo cô lại. "Tìm việc thôi, làm gì phải hành lễ, cô là buộc tôi phải đáp ứng đúng chứ?" Dung Hương nước mắt không ngừng rơi xuống như ngọc vỡ vụn, " Đại tiểu thư, xin hãy thương xót, tôi nhất định sẽ chăm chỉ, sẽ không để cô thất vọng..." Ôn Nguyễn cúi đầu nhìn Dung Hương, cô có vài vết thương sau gáy, đáng lẽ phải bôi thuốc mỡ, vết thương cũng đang dần lành lại, Ôn Nguyễn cúi xuống, đỡ Dung Hương dậy rồi tới gần sau gáy cô, có mùi thơm nhẹ. Mùi hương này ... Nó có vị tương tự như thuốc mỡ mà Liễu Thục Oánh từng đưa cho cô! Đôi mắt của Ôn Nguyễn lóe lên một tia sáng nhạt, cô chợt hiểu ra điều gì đó, cô kéo Dung Hương dậy. Nếu hôm nay cô không tới, Dung Hương cũng sẽ đến Ôn gia để xin việc đi! "Được rồi, tôi hứa với cô." “Cám ơn đại tiểu thư.” Dung Hương kích động vừa khóc vừa cười. Dung Hương thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường cùng Ôn Nguyễn và Mộc Tuyết. Ngay trước khi họ có thể đi ra ngoài, cánh cửa đã bị hơn chục tên du côn đẩy vào. Nhìn thấy vậy, Mộc Tuyết liền trốn ở phía sau Ôn Nguyễn. "Dung Hương, hai tiểu mỹ nhân đã đến nhà rồi! Trời ạ, làn da non nớt, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, trông còn đẹp hơn cả minh tinh trên TV!" Những kẻ lưu manh cầm trong tay gậy dài và dao găm, thoạt nhìn họ đã chuẩn bị sẵn sàng. Ôn Nguyễn có chút híp mắt, trong lòng phát ra một tiếng cười lạnh. Rất hiển nhiên, có người phái bọn họ tới. Mặc dù cô biết TaeKwonDo, nhưng lại có Mộc Tuyết, lấy một địch mười, trong tay đối phương còn có hung khí, cô cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra. Ôn Nguyễn hướng Dung Hương nhìn, "Có cửa sau không?" Dung Hương sắc mặt trắng bệch gật đầu, "Có, có." "Dẫn bọn tôi đi cửa sau." Tên côn đồ thấy ba cô gái chạy nhanh ra cửa sau, hắn đuổi theo nở nụ cười khổ, "Các người chạy cái gì, Dung Thôn là lãnh địa của bọn ta, trừ phi mọc thêm cánh, các người sẽ không thoát khỏi tay ta hôm nay. " Ôn Nguyễn lấy trong túi ra bình xịt chống sói, vừa chạy tới, liếc nhìn Mộc Tuyết đang sắc mặt tái nhợt bên cạnh, đưa bình xịt vào tay cô rồi nhặt một viên đá nhọn bên vệ đường lên. Mộc Tuyết kinh hãi, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ôn Nguyễn, cô không dám kêu lên, chỉ có thể cùng cô ấy chạy về phía trước. Nhưng ngay sau đó, nhóm côn đồ đã đến chặn họ lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]