Ôn Nguyễn đỡ bà nội vào phòng ăn trước. Diệp Uyển Uyển nhìn bóng lưng mảnh mai của Ôn Nguyễn, đôi mày xinh đẹp nhíu lại. Ôn Nguyễn bây giờ ngày càng khó hiểu với cô. Trước đây Ôn Nguyễn có đầu óc đơn giản, mẹ cô nói gì Ôn Nguyễn cũng nghe theo. Nhưng bây giờ, cô dường như chỉ thân thiết với bà nội Ôn. Diệp Uyển Uyển cắn môi nhìn Ôn Cẩm Chương có chút bất bình, định nói gì đó, nhưng lại phát hiện ánh mắt của Ôn Cẩm Chương hoàn toàn không rơi vào mẹ con cô, mà chỉ có Ôn Nguyễn và bà nội Ôn. "Chú, ngày hôm qua xảy ra chuyện, con biết con sai rồi, thực xin lỗi, con..." Diệp Uyển Uyển chưa kịp nói xong thì Ôn Cẩm Chương đã vượt qua cô đi vào nhà ăn trước. Liễu Thục Oánh trừng mắt nhìn Diệp Uyển Uyển, "Chú còn giận, việc phải làm bây giờ là khiến cho Ôn Nguyễn tha thứ cho con!" Liễu Thục Oánh biết Ôn Cẩm Chương có trong lòng có Ôn Nguyễn, lúc trước bà luôn tìm cách để được vào ở Ôn gia, Ôn Cẩm Chương luôn tìm lý do để từ chối bà, cuối cùng là phải thuyết phục Ôn Nguyễn cho bà và Uyển Uyển dọn về ở chung. Nhưng chỉ trong vòng một tháng, bà đã bị Ôn Nguyễn đuổi ra khỏi nhà! Nghĩ đến đây, Liễu Thục Oánh liền cảm thấy tức giận! Nhiều người đến phòng ăn rồi lần lượt lần lượt ngồi xuống. Ôn Nguyễn ngồi bên trái Diệp Uyển Uyển, khóe mắt liếc nhìn Diệp Uyển Uyển. Diệp Uyển Uyển cúi đầu, tựa hồ đã làm sai, thận trọng, ai nhìn thấy cũng tưởng rằng cô đã ăn năn. Nếu hôm nay bị ngã từ trên ngựa xuống, bị hủy dung, gãy tay chân thì phải đến bệnh viện, hai ngày nữa con ngựa sẽ chết, con ngựa sẽ được chôn ở trại ngựa, ai có thể nghĩ tới chuyện này có liên quan đến Diệp Uyển Uyển? Ôn Nguyễn đáy mắt lạnh lẽo, nếu Diệp Uyển Uyển tự mình tìm đường chết, cũng liền đừng trách cô ăn miếng trả miếng! Trong nhà ăn không có người nói chuyện, Diệp Uyển Uyển cầm lấy thìa nhấp một hớp canh. Cô ngẩng đầu nhìn người hầu phía sau, "Dì Lâm, đây là món canh gì vậy, khá ngon." Dì Lâm liếc nhìn Ôn Nguyễn cười nói: "Là Ôn tiểu thư đích thân chuẩn bị, nghe nói uống vào rất tốt cho thân thể." Diệp Uyển Uyển trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, Nguyễn tự mình làm? Ôn Nguyễn biết nấu ăn khi nào? Ôn Nguyễn thấy Diệp Uyển Uyển nhìn mình, khẽ câu môi dưới, "Uống bao nhiêu tùy thích!" Nghe được lời nói Ôn Nguyễn, Liễu Thục Oánh trong lòng lộp bộp một tiếng. Sau chuyện ngày hôm qua, Ôn Nguyễn chắc hẳn trong lòng đã rất hận Uyển Uyển, sao lại có thể tốt bụng như vậy? Sẽ không bị hạ độc phải không? Nhưng suy nghĩ lại, bà nội Ôn và Ôn Cẩm Cẩm Chương ở đó, Ôn Nguyễn sẽ không có lá gan đó đi! Diệp Uyển Uyển cũng có ý nghĩ giống như Liễu Thục Oánh, để được sự tha thứ của Ôn Nguyễn, cô uống cạn cả bát canh. ... Sau khi ăn tối, Ôn Nguyễn đưa bà nội đi dạo trong vườn. Diệp Uyển Uyển không tìm được cơ hội để xin lỗi Ôn Nguyễn. Sau khoảng nửa giờ, Ôn Nguyễn trở về biệt thự. "Bà ơi, cháu đã vẽ một bức chân dung của bà. Bà có muốn đến phòng của cháu không?" Nghe được lời nói của Nguyễn Nguyễn, Ôn Cẩm Chương sau khi tham dự cuộc họp bằng video, hỏi: "Nguyễn Nguyễn, con có vẽ cho ba không?" Ôn Nguyễn khoác tay bá nội Ôn, "Con chỉ vẽ cho bà thôi." Ôn Cẩm Chương trong mắt lóe lên một tia thất vọng, "Tacố gắng một chút, lần sau tranh thủ để con vẽ cho ta." Nghe được lời nói của Ôn Cẩm Chương, Liễu Thục Oánh đang ở bên cạnh cảm thấy có chút khó chịu, bà nháy mắt với Diệp Uyển Uyển, Diệp Uyển Uyển bước tới, đang định nói với Ôn Uyển, thì bà nội Ôn cùng Ôn Nguyễn lại bước lên lầu. Diệp Uyển Uyển đành phải đi theo họ lên lầu. Khi Ôn Nguyễn và bà nội bước đến lầu ba, Diệp Uyển Uyển ở phía sau bọn họ, trong người lộ ra vẻ kỳ quái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]