Khi rời khỏi phòng y tế, Ôn Nguyễn tình cờ nhìn thấy con ngựa nâu đỏ được dắt ra khỏi trường. Ôn Nguyễn dừng lại, nai lưng nhìn người vận chuyển đang chở con ngựa lúc nãy đi. Hoắc Hàn Niên đứng bên cạnh Ôn Nguyễn, dùng đôi mắt đen nheo nheo nhìn cô, "Đang nghĩ tới con ngựa lúc nãy sao?" Ôn Nguyễn cắn chặt môi dưới hàm răng trắng, trầm ngâm nói: "Ngựa thi của trường đều đã được thuần phục, nhưng con của tôi cưỡi, sao có thể đột nhiên phát điên?" Nếu tâm lý và khả năng phản ứng của cô kém hơn một chút, cô sẽ bị ném khỏi ngựa ngay lập tức, nhẹ thì hủy dung, nghiêm trọng thì gãy cả tay chân! Hoắc Hàn Niên nhìn Ôn Uyển hai tay hơi nắm thành nắm đấm, nhướng mày mảnh khảnh, "Con ngựa hẳn là bị người ta động tay động chân rồi." Ngay khi Hoắc Hàn Niên nói xong, Ôn Nguyễn liền bước ra ngoài trường học. Hoắc Hàn Niên đi theo cô, dùng bàn tay to khỏe nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô, "Đi đâu?" "Tôi đến trang trại để xem con ngựa kia rốt cuộc là bị thế nào." Hoắc Hàn Niên kéo Ôn Nguyễn lên mô tô, "Lên đi, tôi đưa cậu đến đó." Ôn Nguyễn cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm anh đưa cho, rồi thoải mái leo lên ngồi phía sau anh. Anh nhanh chóng đuổi theo người vận chuyển con ngựa kia. Khi dừng chân ở trường đua ngựa Phùng gia, Ôn Nguyễn trong đầu có sáu bảy suy đoán. Con ngựa bị nhốt trong chuồng, tuy không còn nổi điên nhưng thần sắc rất kém và dường như sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Ôn Nguyễn cùng Hoắc Hàn Niên đi vào chuồng ngựa. Ôn Nguyễn vừa muốn tiếp cận con ngựa kia, Hoắc Hàn Niên liền đem cô giữ chặt, "Tôi tới gần nó trước, cậu đi theo sau lưng tôi đi." Ôn Nguyễn mi mắt khẽ run lên, cô nhìn Hoắc Hàn Niên một bên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hơi cắn môi, một lát sau, nhỏ giọng hỏi, " Cậu tại sao lại đối tốt với tôi như thế? Trước kia tôi rõ ràng đối với cậu không làm ra điều gì tốt đẹp. . ." Lời còn chưa nói hết, cái trán liền bị anh hung hăng đập một cái. Anh thật sự không thủ hạ lưu tình. Cái trán trơn bóng của Ôn Nguyễn bị nổi một mảng đỏ ửng. Cô lầu bầu, "Đau." Hoắc Hàn Niên khịt mũi, "Đáng đời!" Được rồi, được rồi, anh không thích nhắc đến quá khứ, nên sau này cô không nhắc đến cũng không sao! Hoắc Hàn Niên đến gần con ngựa đang thở hổn hển. Hoắc Hàn Niên đưa tay ra, vuốt ve bờm của nó, sau khi bình tĩnh lại một chút mới gật đầu với Ôn Uyển. Ôn Nguyễn tiến lên vài bước, kiểm tra con ngươi của con ngựa, rồi lại vòng quanh nó, xem xét kỹ thân hình của nó. Hơn mười phút sau, Ôn Nguyễn phát hiện ra gần đuôi ngựa có một vết sưng tấy và đỏ. Ôn Nguyễn nhẹ nhàng đụng một cái, ngựa đột nhiên nâng lên chân sau hướng cô đá tới. Hoắc Hàn Niên tay mắt lanh lẹ đem Ôn Nguyễn kéo ra. Ôn Nguyễn đẩy Hoắc Hàn Niên ra, lần nữa hướng ngựa tới gần. Hoắc Hàn Niên mày kiếm hơi nhíu, "Cậu không muốn sống nữa?" "Nó bị thương, tôi nhất định phải đem đồ vật bên trong lấy ra, nếu không nó không chịu nổi đến ngày mai." Ôn Nguyễn lấy trong ba lô ra một chiếc túi y tế, trong đó có một dãy kim tiêm bạc, nhiều lọ khác nhau, một con dao nhỏ, một ống tiêm, v.v. Ôn Nguyễn lấy ra một lọ thuốc mê, cô liếc nhìn Hoắc Hàn Niên, "Cậu thay tôi trấn an con ngựa. Tôi sẽ gây tê chỗ bị thương, để khi lấy ra sẽ không đau." Hoắc Hàn Niên nhìn Ôn Uyển một cái nhìn phức tạp, nhưng không nói gì, lòng bàn tay to lại vuốt ve bờm ngựa, nhưng đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn. Ôn Nguyễn đã khâu lại gọn gàng phần đuôi ngựa. Sau hơn mười phút, Ôn Nguyễn cắt miếng thịt bị bầm đỏ, xử lý vết thương cho ngựa, từ trong miếng thịt lấy ra một cây ngân châm bạc. ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]