Nghĩ đến nếu không phải Ôn Nguyễn cô thông minh, hôm nay danh tiếng mất hết chính là cô, có lẽ sẽ ông còn không biết chuyện mà đứng ra bênh vực cho Diệp Uyển Uyển. Ôn Cẩm Chương trong lòng lại hối hận, ông giận chỉ vào mũi Diệp Uyển Uyển, trên trán gân xanh thình thịch nhảy, "Cho cô ăn học, chính cô lại liên hợp với tên lưu manh hủy thanh danh con gái tôi? Diệp Uyển Uyển, những năm này, Ôn gia chúng tôi không đối xử tệ bạc với cô, Nguyễn Nguyễn cũng một mực xem cô như chị, nhưng cô đây, lấy oán trả ơn, xem chút hủy thanh danh cả đời nó!" Diệp Uyển Uyển chưa bao giờ thấy Ôn Cẩm Chương tức giận như vậy, cô đã sợ đến nói không nên lời. Liễu Thục Oánh đứng dậy tát ngược lại cho Diệp Uyển Uyển một cái, "Uyển Uyển, đừng nói chú con, ngay cả mẹ cũng thất vọng về con như vậy!" Liễu Thục Oánh nói xong liền đi tới phía trước Ôn Cẩm Chương, muốn vỗ vỗ bộ ngực nhấp nhô, nhưng lại bị Ôn Cẩm Chương ngăn cách, vẫy vẫy tay. "Cẩm Chương, Uyển Uyển đã làm sai chuyện, nhưng đối với danh tiếng của Ôn gia, tôi nghĩ không ra chuyện lớn..." Liễu Thục Oánh chưa kịp nói xong, điện thoại di động của hiệu trưởng vang lên. Sau khi hiệu trưởng trả lời điện thoại, mặt liền tái xanh. "Bà Liễu, Diệp Uyển Uyển, trường Isa của chúng tôi không thể tiếp nhận được nữa." Đồng tử Liễu Thục Oánh co rụt lại, "Hiệu trưởng, tôi không hiểu ý của ông." Hiệu trưởng lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn của trường, hai phút trước có bài đăng mới nhất trên trang đầu. Bốn bức ảnh Diệp Uyển Uyển mặc Bikini được đăng trên bài đăng, những bức ảnh này đương nhiên là do cô chụp, đứng trước gương soi toàn thân, trên tay cầm điện thoại để chụp lại dáng người của mình. Thường ở trường, cô trông khá nề nếp, không thay váy hay ăn mặc hở hang, ai nhìn thấy cô cũng nghĩ cô vô cùng học giỏi và có tính tự giác. Nhưng ánh mắt quyến rũ trong ảnh chụp là điều không thể chối cãi. Mấu chốt là bốn tấm ảnh này, cô chụp, rồi gửi hết cho Giang Thắng. Ôn Nguyễn chỉ khôi phục lại lịch sử trò chuyện trong ba ngày gần đây, nhưng bài đăng hàng đầu trên diễn đàn đã đăng lịch sử trò chuyện khi cô và Giang Thắng mới bắt đầu quen nhau ở trường học. Hiệu trưởng thật sự đau đầu, tôi đã nhờ đến phòng kỹ thuật xóa bài, nhưng lại được thông báo là sẽ hiện ở trang đầu trong ba ngày nữa. Diệp Uyển Uyển từng là học trò cưng của ông, giờ thì... Isa sẽ không dám nhận cô nữa. Phải xử lý nghiêm sự việc này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến uy tín của trường! Ôn Nguyễn mở diễn đàn thì thấy bài đính. Cô hơi ngạc nhiên. Người bí ẩn đã có động thái khác? Là ai, thực lực như vậy, nếu như tìm được, cô thật muốn tôn hắn làm sư phụ! ... Cẩm Viên. Sau khi Liễu Thục Oánh trở về, bà ta đập hết bình hoa và những bức tranh nổi tiếng trong phòng khách xuống đất. Khi tan học, Ôn Cẩm Chương yêu cầu Liễu Thục Oánh đưa Diệp Uyển Uyển về quê học, không muốn gặp lại Diệp Uyển Uyển, ông ta đã mạnh miệng tuyên bố không cho Liễu Thục Oánh cơ hội. Diệp Uyển Uyển đứng ở mép sô pha, rùng mình nhìn Liễu Thục Oánh tức giận, nước mắt không ngừng rơi. "Thành sự không có, thất bại có thừa!" Liễu Thục Oánh lại đạp nát một cái bình hoa. Diệp Uyển Uyển khuỵu xuống, đối với Liễu Thục Oánh bật khóc, "Mẹ, con không muốn về quê, chú yêu mẹ nhiều lắm, mẹ đi cầu xin chú đi." Liễu Thục Oánh hai mắt đỏ lên, từ môi và răng phát ra một tiếng hừ lạnh. Ôn Cẩm Chương có yêu bà không? Trên đời này, e rằng chỉ có bà và Ôn Cẩm Chương mới biết chính xác tại sao ông lại để giữ bà bên người nhiều năm như vậy! Mọi thứ chỉ là giả tạo mà thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]