Khi Ôn Nguyễn đến phòng thay đồ, bên trong đã không có ai. Tuyển thủ tham gia bơi lội lần này, mỗi người đều sớm cầm tới chìa khóa ngăn tủ. Ôn Nguyễn đi đến tủ đựng đồ đã được chỉ định, lấy chìa khoá và mở cửa. Cởi đồng hồ thông minh, đặt nó lên tủ và lấy bộ đồ bơi trong túi ra. Lúc cô vừa cởϊ áσ khoác đồng phục học sinh, một bóng người cao lớn đi phía sau cô. Ôn Nguyễn còn không kịp quay đầu, một cái khăn tay mang theo mùi thơm nhàn nhạt liền che mắt và mũi. Ôn Nguyễn dùng sức giãy dụa, tay nhỏ hướng cánh tay che lấy mắt và mũi cô chộp tới, nhưng rất nhanh, thân thể kịch liệt giãy dụa liền chậm rãi đổ vào trong ngực nam tử. Nam tử cúi đầu, mắt nhìn cô trở nên yên tĩnh nhu thuận, khóe môi lộ ra một ý cười nham hiểm. Hắn đem Ôn Nguyễn bỏ trên ghế dài, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt trắng muốt như ngọc của Ôn Nguyễn, xương quai xanh tinh xảo, lại đến eo nhỏ nhắn. . . Cổ họng giật giật, trong mắt thần sắc trở nên hèn mọn. Hắn giơ tay cởi cúc áo của Ôn Nguyễn. ... Bên trong bể bơi. Diệp Uyển Uyển ngồi bên cạnh Liễu Thục Oánh và Ôn Cẩm Chương. Nội dung 400m tự do nữ chuẩn bị khởi tranh. Các thí sinh lần lượt đứng trên sân khấu. Chỉ còn thiếu cầu thủ thứ sáu là Ôn Nguyễn. Ôn Cẩm Chương nhìn thấy tên Ôn Nguyễn được xướng lên hai lần trên đài, nhưng cô vẫn chưa xuất hiện, lông mày dài của ông nhăn lại. Diệp Uyển Uyển nhìn thấy vẻ mặt của Cẩm Chương, trong mắt hiện lên một nụ cười đắc ý. Sau hôm nay, Ôn Nguyễn sẽ không chỉ trở thành kẻ bỏ cuộc trong trò chơi mà còn là kẻ tán tỉnh đàn ông trong phòng thay đồ của trường nữa. Chậc chậc, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi! “Nguyễn Nguyễn xảy ra chuyện gì vậy?” Liễu Thục Oánh không biết kế hoạch của Diệp Uyển Uyển, nhưng bà cam đoan sau hôm nay Ôn Nguyễn sẽ mất danh tiếng, Liễu Thục Oánh trong lòng có chút dự liệu. Trong suy nghĩ của Liễu Thục Oánh, Ôn Noãn không là gì so với Diệp Uyển Uyển. Chỉ cần Uyển Uyển dùng đầu óc, Ôn Nguyễn sẽ chỉ có thể như bị treo cổ đánh đập mà thôi! “Cẩm Chương, ông nói Nguyễn Nguyễn không thể là chưa thi đã bỏ cuộc rồi đúng không?” Liễu Thục Oánh khẽ thở dài, “Không biết bơi, mà ứng tuyển làm gì? Kiểm tra được đứng top 1 rồi, liền tự đắc như vậy." Ôn Cẩm Chương càng cau mày hơn khi gọi cho Ôn Nguyễn, nhưng điện thoại đã tắt. Diệp Uyển Uyển đúng lúc đứng lên, "Chú, con ra ngoài tìm Nguyễn Nguyễn." Diệp Uyển Uyển bước ra khỏi bể bơi, tin nhắn điện thoại vang lên. 【Hương không đủ, cô ta rất khỏe, một mình tôi xử lý không được, cô mang tới một chút hương nữa đi!】 Nhìn thấy tin nhắn, Diệp Uyển Uyển bước nhanh về phía phòng thay đồ. Đứng ở cửa, cô nhẹ nhàng gõ cửa. Cửa bị mở một tiếng, Diệp Uyển Uyển nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông ngồi trên ghế đẩu, cô nói nhỏ: "Tôi đặt hương đây cho anh, nhớ tới lấy." Diệp Uyển Uyển đang định đóng cửa rời đi thì đột nhiên thân hình mảnh mai bị đẩy mạnh từ phía sau, cô không kịp chuẩn bị mà lảo đảo đi về phía trước mấy bước. Khi cô kịp phản ứng, cửa phòng thay đồ đóng sầm lại và được khóa từ bên ngoài. Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, cô kéo mạnh cánh cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài. ... Ôn Nguyễn nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, một cơn ớn lạnh thoáng qua trong mắt nai. Khi Giang Thắng che môi và mũi, cô đã nín thở đúng lúc và không thực sự ngất xỉu. Cô nhanh chóng hiểu rằng những gì xảy ra trong lớp, lúc nãy chỉ là để lùi thời gian và để các thí sinh khác thay quần áo rồi rời đi, khi cô quay lại thì bên kia mới có thể thực hiện tốt kế hoạch. Ồ, nếu muốn hủy thanh danh của cô, thì cô sẽ tương kế tựu kế đi! Ôn Nguyễn đi ra khỏi phòng thay quần áo, chợt nhận thấy có một ánh mắt không thể không quan tâm rơi vào mình, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt u ám của Hoắc Hàn Niên. Ôn Nguyễn giật mình. Hoắc Hàn Niên đến khi nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]