Bàn tay cô mềm mại và mảnh mai, làn da mỏng manh và mịn màng. Sau khi được anh nắm vào lòng bàn tay, dường như không xương, mềm mại và dịu dàng. Anh nhịn không được bóp một chút. Ôn Nguyễn giống như là chạm vào điện, rất nhanh rút tay về. Da thịt toát ra điểm đỏ ửng, may mắn rừng cây nhỏ, tia sáng u ám, trên mặt cô hiện lên lúng túng cùng ngượng ngùng không quá rõ ràng. Hoắc Hàn Niên đầu lưỡi quét răng dưới, có chút cúi đầu, đem gương mặt tuấn mỹ tiến đến trước gót chân cô, môi mỏng ửng đỏ câu lên một nụ cười không quá nghiêm chỉnh, "Rất mềm." Ôn Nguyễn giật giật lông mi dài, giơ chân đá văng chân dài của anh, không đợi anh nói cái gì liền xoay người bỏ chạy. Nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, nụ cười của Hoắc Hàn Niên càng thêm sâu. Sau khi Hoắc Hàn Niên dùng hai tay bỏ vào túi, rời khỏi lùm cây, Tần Phóng, Minh Khải và Thẩm Bác Vũ từ trong bóng tối đi ra. “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Niên Ca cười hạnh phúc như vậy!” Minh Khải cảm thán. Thẩm Bác Vũ, "Giống như khởi đầu mùa xuân." Tần Phóng, "Đôi mắt u ám của Niên Ca cuối cùng cũng có tia sáng, chao ôi, ngày mai cậu ta sẽ không còn mặt lạnh nữa!" ... Về đến nhà. Ôn Nguyễn nhận được điện thoại của Thẩm Xuyên. Thẩm Xuyên không biết chuyện Giang Thắng tỏ tình với cô ở cổng trường cho đến khi về đến nhà. Hai người trò chuyện một lúc, không hiểu sao lại đến đoạn có Hoắc Hàn Niên. Thẩm Xuyên ấp úng nói ra chuyện Ôn Nguyễn nhục nhã Hoắc Cảnh Tử, đem đoạn video cho Hoắc Hàn Niên xem qua sự tình. Ôn Nguyễn mơ hồ hiểu được tại sao Hoắc Hàn Niên lại chủ động nhận sai. Sau khi xem đoạn video đó, anh đã biết anh hiểu lầm cô phải không? Ôn Nguyễn nhìn xuống bàn tay nhỏ bé mà mình nắm giữ, trong lòng có chút tê dại. Sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Xuyên, Ôn Nguyễn phát hiện có một người bạn mới đã thêm cô làm bạn trên Wechat. Nhìn thấy chính là người " Giam em cả đời ", không chút lưu tình, Ôn Nguyễn cau mày. Người này sẽ không phải là cái gai Giang Thắng? Ôn Nguyễn kiên quyết từ chối! Hoắc Hàn Niên, lại bị từ chối, "..." Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, sắc mặt u ám. Sau khoảng mười phút, anh lấy ra một chiếc điện thoại khác và đăng ký lại một nick Wechat. Anh bật máy tính và đột nhập trực tiếp vào điện thoại của Ôn Nguyễn. Tự thêm Wechat mới của anh vào danh sách bạn bè của cô. ... Hai ngày trước trận đấu. Cô Lý Hoa phát lịch thể dục thể thao. Ôn Nguyễn khẽ cau mày khi nhìn thấy tên mình trong sự kiện bơi lội. Liền giơ tay lên, " Cô Lý." Lý Hoa bước tới bàn của Ôn Nguyễn. Vì Ôn Nguyễn là học sinh top 1, thái độ của Lý Hoa đối với cô đã thay đổi rõ rệt, ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều, "Ôn Nguyễn, có chuyện gì vậy? " "Cô Lý, em không biết đăng ký bơi." Lý Hoa cau mày, "Sao vậy, tờ đăng ký mà Trình Dương đưa cho cô, có cả em đăng ký môn bơi lội." Trình Dương đứng lên nói với Lý Hoa: " Cô Lý, em không có nghe lầm." Lăng Phỉ Nhi nói: "Một ít người sẽ không báo danh lại muốn trốn tránh a?" Ôn Nguyễn nhìn Lăng Phỉ Nhi, liền nhìn Trình Dương, liền biết chuyện gì đang xảy ra. Cô có thể bơi, nhưng việc mẹ cô nhảy xuống biển và một số bóng đen tâm lý từ kiếp trước khiến cô sợ nước. Lăng Phỉ Nhi biết được nhược điểm sợ nước của Diệp Uyển Uyển, nên cố ý hỏi Trình Dương báo danh? Cô ta muốn nhìn thấy cô xấu hổ? Ơn Nguyễn có cảm giác mờ mịt rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, nhưng cô sẽ không lùi bước! Điểm yếu sợ nước luôn là điều cần khắc phục, chẳng phải lần này là cơ hội sao? Bây giờ Diệp Uyển Uyển lại ra tay, cô muốn xem, lần này Diệp Uyển Uyển lại tìm được chết như thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]