Tần Phóng không nhìn thấy ánh mắt u ám trong mắt Hoắc Hàn Niên khi anh nói "Lão tử hận không thể chơi chết cậu ta". Hắn cho rằng Hoắc Hàn Niên thực sự rất ghét Ôn Nguyễn như lời anh đã nói, dù sao anh chuyển tới cao trung Isa, Ôn Nguyễn ở trước mặt anh đều không ngừng tìm đường chết. Nhưng về diễn đàn, cuối cùng tại sao anh lại giúp đỡ Ôn Nguyễn? Mặc dù hắn không hiểu về code, nhưng kết hợp với việc diễn đàn IP bị lộ ra, hắn trì độn cũng có thể nghĩ đến là kiệt tác của Hoắc Hàn Niên. Tần Phóng thở ra một hơi khói, vừa muốn hỏi một câu, đã thấy Hoắc Hàn Niên dựa vào tường, đứng thẳng người, dập tàn thuốc, lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi tới đây vì Ôn Nguyễn, đừng nói nhiều nữa. " Tần Phóng gãi gãi đầu, "Ra vậy." Sau nửa giờ. Tần Phóng được Hoắc Hàn Niên đưa đến một nhà hàng xa hoa của khách sạn sang trọng và cao cấp ở Vân Thành. Người phục vụ nhìn thấy hai người đẹp trai như nhau nhưng tính khí khác nhau đến gần, một chút ngạc nhiên lóe lên trong mắt. Đến đây ăn, chủ yếu là một nam một nữ. Thật hiếm khi hai cậu thiếu niên đẹp trai như thế này lại cùng nhau ngồi bàn đôi bên cửa sổ dành cho tình nhân. Sau khi Hoắc Hàn Niên ngồi xuống, một tay chống lên lưng ghế nghịch chiếc điện thoại mỏng màu đen, hơi nhướng mày, " Đưa menu cho cậu ta chọn." Không có cảm xúc thăng trầm trên khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn, giọng nói cũng lạnh lùng và lãnh đạm, nhưng ẩn chứa một vẻ độc đoán và sức mạnh vô hình. Người phục vụ đã nghĩ anh là công, giống như trong phim đam mĩ. Sau khi Tần Phóng lấy thực đơn, nhìn giá các món ăn, há hốc mồm muốn nhét được một quả trứng vào. “Tôi đi đây, đắt như vậy, một bữa ăn tốn 100.000 hay 200.000?” Gia đình Tần Phóng ở Vân Thành cũng không tệ, nhưng trong quan niệm của hắn ăn một bữa 10.000 tệ là quá sức, tính ra số tiền này bằng với phần tiền mà ba hắn dùng để chiêu đãi khách hàng lớn." Hoắc Hàn Niên nhướng mi, từ đôi môi mỏng ửng hồng và lạnh lẽo thốt ra ba chữ, "Cứ gọi đi." Người phục vụ đã có đánh giá trong lòng, thiếu niên vừa giàu có vừa hào phóng như vậy, không thể thích con gái sao, tại sao phải phung phí của trời, không cho con gái cơ hội? Ah ah ah! Người phục vụ cảm thấy như mình sắp chết! Khi bữa ăn được dọn ra, Tần Phóng lấy điện thoại di động ra, chụp hai tấm hình, không khỏi đăng lên Khoảnh khắc của mình. Lần đầu tiên được ăn ở nhà hàng giá trên trời của khách sạn lớn nhất Vân Thành, nhất định phải đắc ý một chút! ... Ôn Nguyễn nhìn đóa hồng đỏ do Hoắc Cảnh Tử đưa, lấy tay dịu dàng che mũi, hắt xì một cái. Thẩm Xuyên nắm lấy hoa hồng đỏ ném vào thùng rác, " Nguyễn tỷ chúng tôi dị ứng với hoa hồng, cậu điều này cũng không biết, còn nói không để cậu ấy chịu ủy khuất? Cho cho cậu ấy hứa hẹn, thứ cậu ấy thích đều không rõ ràng, cậu không phải là lừa gạt người sao?" Thẩm Xuyên thay Ôn Nguyễn chất vấn. Trước đây, khi Ôn Nguyễn tán tỉnh Hoắc Cảnh Tử, Thẩm Xuyên cũng rất kính trọng Hoắc Cảnh Tử, hôm nay thế này là lần đầu tiên! Hoắc Cảnh Tử chỉ coi Thẩm Xuyên là tay sai của Ôn Nguyễn mà bỏ qua, hắn nhìn Thẩm Xuyên trìu mến bằng đôi mắt nâu của mình, "Nguyễn Nguyễn, cậu nguyện ý cho tớ cơ hội tìm hiểu cậu sao?" Môi Ôn Nguyễn khẽ cong lên, cô không trả lời Hoắc Cảnh Tử mà nhờ người phục vụ gọi quản lý. "Quản lý, tôi muốn làm thẻ tối cao ở đây. " Thẻ tối cao là thẻ thành viên cấp cao nhất ở đây, với thẻ này, ông chủ có thể đích thân phục vụ bọn họ! So với thẻ VIP thông thường, nó có nhiều quyền hơn, nhưng mức giá cũng rất cao, người thường chỉ có thể chùn bước. Hoắc Cảnh Tử nghe nói Ôn Nguyễn sẽ nộp đơn xin làm thẻ tối cao, trong lòng lóe lên một tia tự đắc cùng khinh thường. Gần đây hắn nghe được rất nhiều tin đồn rằng Ôn Nguyễn bắt đầu lấy lòng Hoắc Hàn Niên, hắn muốn tin cũng không được, cô không thể có tình ý với ai khác ngoài hắn! Chính vì thế, cô ngay lập tức sẽ đưa thẻ chí tôn cho hắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]