Diệp Uyển Uyển cũng không coi trọng chuyện đó, chỉ chờ Ôn Nguyễn chơi xấu sẽ tiết lộ sự thật.
Nhưng những nốt nhạc chát chúa bất ngờ không đến mà tiếng piano du dương, nhẹ nhàng lại vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Cô gái ngồi trước cây đàn mềm mại, dịu dàng, trong sạch và ngọt ngào, giống như Thiên Sứ ở thế gian.
Ngón tay thon dài trắng nõn, múa nhẹ trên phím đàn trắng đen, không xa lạ chút nào mà lại khá quen thuộc.
Cô hơi rũ xuống hàng mi dày và mảnh như cánh bướm, đắm chìm trong nốt nhạc, dáng vẻ nghiêm nghị xinh đẹp.
Tiếng đàn liên tục, ngọt ngào như suối, uốn lượn ngoài thung lũng, như hoa thơm từng bông khoe sắc.
Thật đẹp, thật quyến rũ, thật sống động.
Ôn Cẩm Chương không biết đang suy nghĩ gì, nhìn về phía Ôn Nguyễn ánh mắt, có chút ngây ngẩn cả người, giống như là đang nhìn qua một người khác.
Dễ nghe, mê người, sinh động.
Liễu Thục Oánh nhìn thấy Cẩm Chương ánh mắt, sắc mặt biến đổi, trong mắt lóe ra tia lạnh lẽo.
Diệp Uyển Uyển vô cùng sửng sốt và không thể tin được khi nghe nốt nhạc tuyệt vời này, Mặc dù Ôn Nguyễn đã học piano từ hồi tiểu học nhưng học chẳng giỏi gì cả.
"Không phải như vậy, chú, lúc trước em ấy đàn, tiếng đàn rất chói tai và tạp âm, nếu không con sẽ không nói em ấy không học được gì—"
Ôn Nguyễn nhướng đôi mắt trong veo nhìn Diệp Uyển Uyển, "Chị Uyển Uyển, chị thừa nhận đã làm tổn thương lòng tự trọng của em chưa?"
Liễu Thục Oánh thấy có gì đó không ổn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/971433/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.