"Em muốn đứng lên," Tiêu Chiến vịn bả vai của Vương Nhất Bác chống đỡ thân người đứng lên.
Sắc mặt Vương Nhất Bác hiện tại đã hơi hoãn, chặt chẽ đỡ cậu.
Lâm Mông cuối cùng cũng ngưng khóc, nước mắt tựa hồ đem cảm xúc sợ hãi của cậu ta mang đi hết, đôi mắt hồng hồng, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, hứng thú bừng bừng mà chỉ vào dây đằng hỏi: "Đây là cái gì?"
Nhìn Long Ma Đằng đã biến lớn, Tiêu Chiến theo bản năng sờ sờ cổ tay, da thịt nơi đó một mảnh bóng loáng, giống như bình thường cái gì cũng không có.
Lúc này, cảnh sát lại đi tới: "Tiêu tiên sinh, đây là linh thực của cậu sao? Có thể làm cho nó buông ra hay không? Cửa xe bị cuốn chặt, không có biện pháp xem tình hình bên trong."
Hiện tại Tiêu Chiến vẫn thấy long ma đằng luôn duy trì một tư thế, cũng có chút lo lắng.
Lấy cách xử sự luôn điệu thấp của long ma đằng, sẽ không đem chính mình biến lớn lâu như vậy, nếu không có vấn đề gì thì đã trở về trên cổ tay cậu rồi, như bây giờ, quá cao điệu.
Cậu hướng đến xe vận tải đang bị long ma đằng gắt gao cuốn lấy, vừa đi vừa nói: "Để tôi thử xem."
Lúc này hình dáng của Long Ma Đằng ước chừng to bằng cẳng tay người trưởng thành, màu đen bóng loáng, thoạt nhìn rất có cảm xúc, phiến lá trở nên vô cùng sắc bén, phảng phất giống như chie cần chạm vào một chút sẽ nát ra ngay.
Sau khi quan sát bề ngoài của long ma đằng, Tiêu Chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-o-the-cua-tong-tai-nha-giau/451202/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.