Trong không khí mùi cam quýt bạc hà cùng mùi tuyết tùng rượu vang đỏ trộn lẫn ở bên nhau, nhiệt độ trong phòng dần dần nóng lên.
Nghe được thanh âm của Vương Nhất Bác, bước chân của Tiêu Chiến thoáng dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục đi phía trước, đi đến bên cạnh hắn, tay đặt nơi thành ghế, cúi người tới gần gáy của đối phương.
Bên gáy của Vương Nhất Bác cứng lại, hắn duỗi tay chống đỡ bờ vai của Tiêu Chiến, ngăn động tác của cậu lại.
Ngày thường con ngươi của Tiêu Chiến có màu nâu, hiện tại đã bị phủ kín một tầng sương mù, đôi mắt lonh lanh trông mong mà nhìn Vương Nhất Bác.
"Anh gỡ miếng dán xuống cho tôi ngửi một chút được không?"
Vương Nhất Bác cơ hồ muốn lập tức đáp ứng cậu. Hắn cắn đầu lưỡi, đau đớn làm suy nghĩ minh mẫn hơn rất nhiều.
"Không được, dán lên."
Bàn tay hắn run run lấy ra một miếng dán ngăn cách đưa cho Tiêu Chiến.
Mà Tiêu Chiến cũng không duỗi tay lấy, cánh mũi khẽ nhúc nhích, mùi rượu vang đỏ càng thêm nồng đậm, làm chân cậu nhũn ra.
Thân thể lung lay sắp ngã xuống, tay chống ở thành ghế dùng sức kịp thời chống đỡ cậu đứng dậy mới không trực tiếp ngã nhào vào người đối phương.
Nhưng mà bởi vì vậy khoảng cách của hai người trở nên cực gần, hô hấp của cả hai hoà quyện vào nhau.
Tiêu Chiến cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, cậu liếm liếm môi dưới để giảm bớt.
Hành động này làm con ngươi của Vương Nhất Bác rung động kịch liệt, chân khẽ nhúc nhích, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-o-the-cua-tong-tai-nha-giau/451167/chuong-37.html