Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu. Editor: Cá. ********* Ngày hôm sau, Thuỵ Đạt báo cho Tiêu Chiến đã hẹn được với chuyên gia, thời gian là 8:30 sáng thứ bảy. Vì vậy nên sáng sớm thứ bảy Tiêu Chiến cùng Thụy Đạt đi vào phòng linh thực, cậu nhéo nhéo lá câu của ba cây linh thực, cùng chúng nó chào hỏi, Thụy Đạt bắt đầu thu thập nguyên vật liệu. Thu thập xong, Tiêu Chiến phát hiện ba cây linh thực so bình thường muốn sinh động rất nhiều, cành khô hướng tới bên cửa sổ loạng choạng. Thụy Đạt đem hai bình ngưng lộ cùng lạc ti đưa cho Tiêu Chiến rồi nói: "Chúng nó muốn ra đi, tuy rằng trong nhà có hệ thống mô phỏng ánh sáng, chúng nó thích ánh sáng tự nhiên hơn. Chúng nó ở trong nhà đã hơn mười ngày, trước đó còn bị xử lý lạnh mười sáu năm, tốt nhất là nên mang chúng ra ngoài phơi nắng." Tiêu Chiến mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm nay nắng thật đẹp, tôi mang chúng nó ra sân tắm nắng." Dưới sự giúp đỡ của Đa Mễ, ba cây linh thực rất nhanh chóng được chuyển dời đến hoa viên. Trong hoa viên có rất nhiều loại hoa, đa số đều là thực vật bình thường, cũng có một chút linh thực cấp thấp. Sau khi ba cây linh thực được tiếp xúc với ánh sáng, hoa nở càng xán lạn, cành lá rung rinh. Trong không khí hương thơm tràn ngập, càng ngày càng nùng. Tiêu Chiến nhìn ba cây linh thực nhảy múa dưới ánh nắng, cười cười: "Trông chúng nó thật vui vẻ." Thụy Đạt gật đầu, thông qua tin tức tố cảm nhận được cảm xúc vui vẻ: "Đúng vậy. Sắp đến giờ, đi đến bệnh viện." Lúc Tiêu Chiến chuẩn bị rời đi, Đoạn Trường Thảo duỗi thẳng dây đằng, đem cổ tay cậu nhẹ nhàng quấn lấy. Cậu dừng chân lại, đi đến chạm chạm vào nó, trấn an nói: "Sau khi trở lại sẽ tới đây, hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta có thể chơi thật lâu." Tựa như lời nói của Tiêu Chiến có tác dụng, dây đằng chậm rãi buông tay cậu ra. Hai mươi phút sau, hai người đến bệnh viện trung ương của Đế Quốc. Lúc này Tiêu Chiến mới phát hiện, lúc trước cậu nằm viện cũng chính là bệnh viện này. Thụy Đạt đưa cho cậu một tấm danh thiếp màu trắng nói: "Đã hẹn trước rồi, cậu đi đến khoa tin tức tố ở lầu 3 tìm bác sĩ Ni An, ta phải lên lầu 2 đưa linh dịch Hồng Cầu Quả, khi nào xong thì nhớ liên hệ." Tiếp nhận danh thiếp sau đó gật đầu, Tiêu Chiến biết Thụy Đạt mỗi ngày lấy linh dịch của Hồng Cầu Quả đều sẽ trực tiếp mang đến bệnh viện nên cũng không cản trở nữa. Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt nhau, Vương Nhất Bác tới bệnh viện có lẽ là đi thăm bệnh ai đó. Theo nội dung trong sách, Vương Nhất Bác không được nhắc đến nhiều, bạn bè thân thích lại càng thiếu. Thế nên Tiêu Chiến quyết định trên đường trở về hỏi Thụy Đạt một chút xem người bệnh có quan hệ gì với Vương Nhất Bác. Đi đến nơi, bởi vì có hẹn trước nên cậu thuận lợi tìm được bác sĩ Ni An. Bác sĩ Ni An có một mái tóc màu bạch kim, trên mặt đã có vài nếp nhăn thật nhỏ, trung bình tuổi thọ loài người ở thế giới này trên 300 tuổi mới gọi là già, kỹ thuật chỉnh dung theo phương hướng gen rất tinh tế, nên không thể nhìn ra được đối phương bao nhiêu tuổi, chỉ có thể đoán được có lẽ đã bước vào giai đoạn trung niên. Trong lòng Tiêu Chiến dâng lên một tia chờ mong, lớn tuổi lớn kiến thức rộng rãi, nói không chừng đã gặp qua người có bệnh trạng giống cậu. "Đứa nhỏ này, con chính là Tiêu Chiến?" Bác sĩ Ni An ngữ khí ôn hòa mà dò hỏi. Tiêu Chiến gật gật đầu: "Đúng vậy, chào bác sĩ." Bác sĩ Ni An đi đến máy đo lường ở phía bên phải, sau đó hướng cậu vẫy tay: "Tới đây, gỡ miếng dán ngăn cách xuống, trước tiên phải làm kiểm tra." Dựa theo chỉ thị của bác sĩ, Tiêu Chiến gỡ miếng dán xuống, đứng ở trên dấu chân trước máy đo lường. Khí vị khó ngửi từ tuyến thể phía sau gáy của cậu phát ra, trên màn hình máy đo lường điện tử bắt đầu hiện ra một loạt ký hiệu cùng số liệu. Tiêu Chiến nhìn màn hình một lát, nhưng vẫn không hiểu được cái gì. Năm phút sau, bác sĩ Ni An nhập vào một dãy số liệu, màn hình liền biến thành một tuyến dài cong vẹo ngang màn hình, sau khi tiến hành kiểm tra kết quả đo lường rồi đồng dạng xử lý, đến khi hai tuyến khớp nhau thành một thì dừng lại. Bác sĩ Ni An ấn xuống nút OFF, ánh mắt rơi xuống trên mặt Tiêu Chiến, khẽ thở dài: "Quả nhiên là đứa nhỏ này." Tiêu Chiến nhìn đường tuyến trên màn hình, khó hiểu: "Bác sĩ Ni An biết tôi?" Bác sĩ Ni An gật gật đầu, không có nhiều lời, để cậu dán miếng dán ngăn cách lên rồi tiếp tục làm hai cái kiểm tra nữa. Sau khi làm xong tất cả các bước kiểm tra, bác sĩ Ni An để cậu ngồi trên ghế, nhìn kết quả nửa ngày, mới ngẩng đầu nói: "Xin lỗi, vấn đề của con ta vẫn không có cách điều trị." Tiêu Chiến lắc đầu: "Không sao, vì cái gì bác sĩ lại nói ' vẫn '?" Bác sĩ Ni An hơi hơi nâng đầu lên, trong mắt mang theo hồi ức: "Mười sáu năm trước, mẹ con đã đến tìm ta, lúc ấy thân thể của mẹ con đã không tốt nhưng vẫn là kiên trì cùng ta nghiên cứu tình huống của con. Lãnh Phĩ Hạnh là một vị linh thực sư vô cùng xuất chúng, nếu không phải nàng tự tìm đến, ta thậm chí cũng không biết Đế Quốc còn có một linh thực sư lợi hại như vậy. Chúng ta cùng nhau nghiên cứu thật lâu, cuối cùng khi mẹ con có được ba cây linh thực cấp A mới tìm được manh mối. Chúng ta phát hiện trong cánh hoa của ba cây linh thực này có những hạt cầu trong suốt không biết tên, những hạt cầu này cùng tin tức tố của con có mùi vị giống hệt nhau. Sau đó chúng ta xét nghiệm, làm thực nghiệm, trải qua nhiều lần phân tích phỏng đoán, tin tức tố của con bị biến dị rất có thể là bởi vì mẹ con trong thời kỳ mang thai ăn nhầm loại hạt này." Nghĩ đến mẹ của nguyên chủ trong vdieo chúc mừng sinh nhật đã rất khổ sở, trong lòng Tiêu Chiến có chút khó chịu. "Mẹ con luôn tự trách bản thân, chúng ta vẫn luôn nỗ lực điều tra loại vật chất này là gì, nhưng cũng chỉ tìm được một chút thông tin ở kỳ văn linh thực lục, những hạt kia rất có thể là phấn hoa của linh thực cấp S trong truyền thuyết tiên ma khoai. Tiên ma khoai phi thường cường đại, sẽ chủ động hấp thu hết thảy hữu ích vật chất, chúng ta vẫn luôn cho rằng, trên linh thực trong tay mẹ ngươi bị tiên ma khoai công kích qua, mới khiến cho phấn hoa của nó nhiễm vào trong. Chỉ tiếc tiên ma khoai chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, chúng ta tìm hiểu thật lâu, cũng không có bất luận tin tức gì, chỉ tìm được tư liệu ghi rằng tiên ma khoai thường thường sẽ chủ động công kích linh thực cao cấp." Thấy Tiêu Chiến im lặng, bác sĩ Ni An chỉ biết thở dài. "Mẹ con vốn dĩ muốn dùng ba cây linh thực cấp A đó hấp dẫn tiên ma khoai, nhưng thân thể kiên trì không được, kế hoạch này đã không thể thực thi. Sau lại, ba cây linh thực kia chẳng biết đi đâu." "Bị...... mẹ gửi tới công ty bảo hiểm Đế Quốc xử lý đông lạnh." Nghĩ đến tin tức trên mạng không lâu trước đây, bác sĩ Ni An bừng tỉnh: "Thời kỳ phồn thịnh của linh thực nhiều nhất là hai mươi năm, nếu không làm như vậy sau khi con lớn lên muốn dùng chúng nó thực kế hoạch kia thì không đủ thời gian nữa." "Mẹ chỉ nói cho ta biết về việc ba cây linh thực, không có nói kế hoạch gì cả." "Này thực bình thường, đó chỉ là suy đoán, tiên ma khoai tồn tại hay không cũng không xác định, chỉ có thể xác định cùng ba cây linh thực có quan hệ. Mấy năm nay, trừ bỏ tin tức tố biến dị, con có cảm thấy không thỏai mái ở đâu không?" Tiêu Chiến lắc đầu. "Ta sau đó lại làm rất nhiều nghiên cứu, viên cầu hạt ẩn chứa năng lượng phi thường cường đại, có thể hấp thu các loại dinh dưỡng trong linh thực, ta xem kết quả kiểm tra của con, năng lượng trong thân thể đều tụ lại ở xung quanh tuyến thể. Ấn theo kết quả nghiên cứu phỏng đoán, viên cầu năng lượng trừ bỏ sẽ làm tin tức tố của con có mùi vị khó ngửi, hẳn là sẽ làm cho năng lực của con tăng lên rất nhiều." Nghe vậy Tiêu Chiến liền sửng sốt, chẳng lẽ chuyện lực tương tác của cậu cùng linh thực cao không phải là do di truyền? "Lực tương tác của con rất mạnh." Cậu nghĩ nghĩ, không chỉ có lực tương tác, khứu giác cũng rất lợi hại, không biết cùng hạt cầu kia có liên quan hay không. Bác sĩ Ni An trên mặt lộ ra một mạt cười: " Mẹ của con biết việc này có lẽ sẽ bớt tự trách bản thân mình. Linh thực sư đều muốn cùng hàng trăm, hàng ngàn loại linh thực giao tiếp, khi chế thành phẩm, đặc biệt là các loại đồ uống, thường thường yêu cầu tự mình nếm thử, hạt cầu này nhỏ lại trong suốt, xen lẫn rất nhiều trong phấn hoa của linh thực cấp A, khí vị thực đạm, cho nên thật sự không thể trách mẹ con vô tình ăn nhầm chúng." "Con không hề oán trách." "Thẳng đến trước khi qua đời, mẹ con cũng không có nói cho ta tên của con, mẹ con luôn hy vọng con có thể trị khỏi, không cho người biết lúc nhỏ tin tức tố của con bị biến dị, để tránh bị người ta cười nhạo. Sau lại không có nói cho ta, hẳn là không muốn bất luận kẻ nào biết chủ nhân đời kế tiếp của ba cây linh thực kia là ai, để tránh con gặp phải nguy hiểm. Con là đứa nhỏ tốt, mẹ con khổ tâm không uổng phí." Tiêu Chiến cảm thấy có điểm đau lòng, thật là một người mẹ yêu thương con của mình. "Thân thể của con rất tốt, thực xin lỗi, tin tức tố biến dị trong sớm muộn ta không giúp được, tin tức liên quan cũng đã nói cho con biết rồi, tư liệu cùng kết quả nghiên cứu năm đó ta cũng sẽ đưa cho con, hy vọng có thể giúp con một chút." Tiêu Chiến vội vàng cảm tạ. "Sự tình có tiến triển nhớ rõ phải cho ta biết, ta làm nghề này hơn 200 năm, con là người duy nhất mà ta không trị được, nếu tìm được ngọn nguồn, ta sẽ dốc hết khả năng điều chế thuốc điều trị cho con." Sau khi rời khỏi phòng khám bệnh của bác sĩ Ni An, Tiêu Chiến cùng Thụy Đạt gặp nhau ở lầu một của bệnh viện, cậu nhớ lại những gì bác sĩ Ni An nói, nên trên đường trở về rất an tĩnh. Thụy Đạt rất nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi,, cuối cùng vẫn không có mở miệng. Cho rằng kết quả không lạc quan, nghĩ rồi lại nghĩ, loại sự tình này, dù có an ủi như thế nào cũng vô dụng. Thụy Đạt đưa Tiêu Chiến đến nơi liền rời đi, chỉ nói cậu nên nghỉ ngơi cho tốt mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]