Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa, trời còn chưa tối hẳn, sắc trời giống như một tấm vải màu lam sậm che lên, không sáng ngời, nhưng cũng có thể thấy rõ.
Vương Nhất Bác nhìn sắc trời rồi nói với Tiêu Chiến: "Cậu sợ bóng tối sao? Trong viện có đèn, hiện tại còn chưa mở nhưng cậu có thể nói Đa Mễ mở lên."
Ban đêm đèn đúng giờ 7 giờ sẽ mở, bây giờ còn kém hơn 5 phút.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ mà nhìn Vương Nhất Bác, chẳng lẽ trong đầu người này một chút phong hoa tuyết nguyệt cũng không có?
Chỉ là muốn đối phương xem cậu là một người bạn trước, hoàn toàn không phải phương diện kia. "Anh không đi sao?"
Nhìn thấy bộ dáng mong chờ của cậu, Vương Nhất Bác có điểm mềm lòng, nhưng hắn đối với hoạt động tản bộ tiêu thực một chút hứng thú cũng không có: "Không đi. Trên lầu có phòng tập."
"Tôi có thể dùng sao?"
"Có thể, nhưng phải chú ý an toàn."
Nam thần của cậu thật cao lớn cường tráng, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, chỉ tiếc bị quần áo che kín rồi.
Cậu thầm nghĩ đến bộ dáng khi nam thần tập thể hình, tim lại đập nhanh hơn: "Được, tôi sẽ chú ý."
Vì vậy, Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác lên lầu hai, phòng thứ nhất phía bên phải là phòng tập, đi vào nhìn thấy liền choáng váng, nếu không nói trước sợ cậu sẽ nghĩ đây là một trung tâm tập gym chuyên nghiệp rồi.
Bên trái là các loại máy móc dụng cụ, phía bên phải là bể bơi, đằng trước vách tường có một sân bóng rổ mini, ở giữa có một vách ngăn bằng thuỷ tinh ngăn cách hai bên trái phải.
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến nơi rồi nói: "Tôi còn có văn kiện chưa xử lý xong, cậu cứ tùy ý."
Tiêu Chiến đáp một tiếng, chờ Vương Nhất Bác rời đi, cậu đem phòng tập nhìn một lần, hiểu biết đại khái cách sử dụng của từng loại máy móc.
Sau khi xem xong, cậu đem máy chạy bộ điều chỉnh ở mức chạy chậm rồi bắt đầu chạy, lâu lâu hướng mắt ra cửa nhìn một chút.
Khoảng chừng mười phút sau, khi Tiêu Chiến quay đầu, nhìn thấy Vương Nhất Bác từ ngoài cửa đi vào.
Trên người Vương Nhất Bác mặc một bộ quần áo vận động màu đen, cánh tay cùng cẳng chân cơ bắp lộ ra ngoài, làn da có chút trắng nhưng cơ bắp trông cực kỳ rắn chắc.
Ngũ quan sắc bén, thân cao chân dài, từ ngoài cửa đi vào một màn như là đang chụp ảnh bìa tạp chí, vừa khốc lại vừa soái.
Bước chân của Tiêu Chiến chậm một nhịp, cả người theo quán tính đổ về phía trước, cậu lấy lại tinh thần vội vàng nắm lấy tay vịn, nhanh chóng ấn nút OFF.
Cậu thở phì phò, trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhíu mày: "Cậu phân tâm, rất nguy hiểm."
Sắc mặt Tiêu Chiến ửng đỏ, cảm thấy chính mình giống như một tiểu hài tử, cậu đã thật lâu chưa từng có loại cảm giác này.
"Tôi sẽ chú ý." Có chút quẫn bách, hình như không lâu trước đây cậu mới nói quá những lời này, nhưng đã tự vả.
Vương Nhất Bác giơ tay, muốn đem Tiêu Chiến đỡ xuống, nhưng lại nghĩ đến đối phương là Omega, cánh tay rất nhanh liền hạ xuống: "Có thể tự mình đi xuống không? Chân có bị thương không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, trực tiếp từ máy chạy bộ nhảy xuống, khoé môi cong lên một nụ cười: "Không có việc gì nha."
"Về sau chọn chế độ trí năng cùng Đa Mễ liên kết, nếu có vấn đề ngoài ý muốn Đa Mễ sẽ xuất hiện hỗ trợ."
"Được, anh đi luyện tập đi, tôi liên kết với Đa Mễ rồi lại tiếp tục."
Sợ cậu không biết rõ, Vương Nhất Bác hướng dẫn cậu liên kết xong rồi mới ở bên cạnh làm nóng người, sau đó đi tới sân bóng.
Khi màn hình hiển thị dấu tích đã kết nối, Đa Mễ nhịn không được phát ra âm thanh cảm thán: "Đã hai mươi năm, cuối cùng cũng có ngày chủ nhân luyện tập mà cần đến mình."
Tiêu Chiến nghe vậy, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: "Đa Mễ, là tôi yêu cầu."
"Ui, khách nhân Omega mỹ lệ, rất vui khi phục vụ người."
"Ai thiết kế hệ thống tính cách cho cậu vậy, hoàn toàn không giống phong cách của chủ nhân gì cả."
"Đương nhiên là chính chủ nhân thiết kế nha."
Nghe vậy Tiêu Chiến rũ mi mắt quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, cậu hoàn toàn không tưởng tượng được hắn sẽ thiết kế cái dạng tính cách này cho người máy của mình.
Vốn dĩ chỉ là theo bản năng nhìn một cái, nhưng vừa nhìn một cái liền không muốn dời tầm mắt.
Khi Vương Nhất Bác chơi bóng đặc biệt tập trung, biểu tình như cũ cùng bình thường không khác lắm, nhưng khí thế nghiêm nghị, ánh mắt chuyên chú, sắc bén.
Tốc độ của hắn rất nhanh, Tiêu Chiến cơ hồ thấy không rõ quả bóng di chuyển, nhưng hắn mỗi lần đều có thể tinh chuẩn ném quả bóng chính xác vào trong rổ.
Cá: Trong bản QT là trò cầu thất gì đó, xin hãy tha thứ cho con edit mù kiến thức thể thao. Tui hổng biết trò đó là gì luôn nên thay bằng trò bóng rổ nha mọi người T.T
" Khách nhân Omega mỹ lệ, liên kết đã thành công, người có thể yên tâm chạy bộ, liền tính ngủ ở máy chạy bộ cũng sẽ không có bất luận vấn đề gì." Nhìn thấy Tiêu Chiến không tập trung chạy bộ mà cứ ăn đậu hủ gián tiếp chủ nhân của mình, Đa Mễ lên tiếng nhắc nhở.
"Cảm ơn Đa Mễ." Tiêu Chiến xấu hổ dời tầm mắt.
"Không cần khách khí."
Tiêu Chiến điều chỉnh tốc độ chạy bình thường, chạy thêm nửa giờ thì ngừng lại.
Trong lúc này, Vương Nhất Bác vẫn luôn chơi bóng, tóc cùng làn da đã sớm mướt mồ hôi, rất là gợi cảm.
Tiêu Chiến cực kỳ kinh ngạc, nếu đổi lại là cậu, tuyệt đối kiên trì không quá mười phút, nửa giờ tốc độ chạy bình thường đã làm cậu cảm thấy rất mệt rồi.
Thể lực của Vương Nhất Bác thật tốt quá đi!
Trong lòng lặng lẽ cảm thán, Tiêu Chiến thở phì phò, giơ tay vuốt mồ hôi trên trán.
Do dự một chút, cậu quyết định không quấy rầy đối phương, lặng lẽ xuống lầu trở về phòng tắm rửa.
Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác bắt lấy quả bóng, không tiếp tục chơi nữa.
Hắn xoa xoa cổ, đem miếng dán ngăn cách gỡ xuống, thoáng chốc mùi hương thuần hậu nồng đậm toả ra.
Hắn nghỉ ngơi một chút cho người khô thoáng rồi lại hoạt động tay chân cho cơ bắp giãn ra, đi ra khỏi sân bóng nhảy vào bể bơi, vui vẻ nằm ngửa trên mặt nước chậm rãi bơi lội.
Sau khi tắm xong, Tiêu Chiến nén lại cảm giác ngại ngùng, tiếp tục xem sách sinh lý, lúc này xem chính là chương trình sinh lý của Alpha.
Alpha tinh thần tràn đầy, nhu cầu phát tiết cao, tính dục cùng vận động là phương thức tốt nhất, trong quá trình thực hiện hai phương thức này không nên mang miếng dán ngăn cách, bởi vì có thể sẽ làm tuyến thể bị tổn thương.
Khi vận động, đảm bảo không có Omega ngoại trừ người yêu hoặc đối tượng kết hôn, bằng không phát khi tin tức tố sẽ có khả năng kích phát dẫn đến Omega động dục thụ động.
Lưng của Tiêu Chiến đang dựa vào sô pha mềm mại, đùng một cái ngồi thẳng dậy.
Vương Nhất Bác vừa rồi không phải kiên trì chơi bóng rổ, là bởi vì cậu nên không thể chọn loại vận động khác.
Sân bóng so với những loại kia là cách xa cậu nhất phải không?
Nhịn không được lo lắng, Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, hắn sẽ không nghẹn ra cái tật xấu gì chứ?
Cậu dán miếng dán ngăn cách, lên lầu hai.
Vừa mở cửa phòng tập ra, hương vị thuần hậu nồng đậm mà đến, trong nháy mắt làm cả người Tiêu Chiến mềm nhũn ra, cậu lập tức đỡ ván cửa mới có thể đứng vững
Thân thể cậu bị cái quỷ gì vậy?
Động tĩnh ở cửa phi thường rõ ràng, Vương Nhất Bác đứng ở bể bơi hong khô tóc mắt khẽ biến, bước nhanh đến cửa.
Ngón tay Tiêu Chiến nắm chặt ván cửa, đầu ngón tay bởi dùng sức quá nhiều mà trắng bệch, bên tai chính là hơi thở của bản thân khiến chính cậu nghe được cũng phải hoảng hốt.
Cậu giương mắt, liền thấy Vương Nhất Bác càng ngày càng gần, hương vị thuần hậu càng thêm nồng đậm, mùi hương của loại rượu vang đỏ được ủ nhiều năm, cậu thậm chí còn có loại ảo giác bản thân đang ngâm mình trong một hồ rượu vang.
Cùng lúc đó, cảm từ nóng rực từ phía sau gáy phát ra, giống như giông bão ầm ầm kéo tới, suy nghĩ trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Ngón tay của Tiêu Chiến hơi hơi nâng lên, muốn gỡ miếng dán ngăn cách xuống, làm chính mình thoải mái một chút, nhưng ý tưởng này chỉ thoáng qua trong chớp mắt mà thôi, móng tay bấu mạnh ván cửa nhịn xuống.
Cái loại hương vị đến chính mình còn ghét bỏ, không thể để nam thần ngửi được.
Trạng thái bình thường gỡ miếng dán ngăn cách ra còn rất khó ngửi, hiện tại sau gáy khó chịu như vậy, mùi vị khẳng định rất nồng.
Vương Nhất Bác đi đến cách Tiêu Chiến chừng hai bước chân thì dừng lại, lấy miếng dán ngăn cách dán lên sau gáy rồi bật thiết bị lọc mùi trong không khí lên ở mức cao nhất.
Mặc dù cảm thấy vô cùng khó chịu, Tiêu Chiến chỉ đưa lưỡi ra khẽ liếm môi một chút rồi nén xuống, cậu nhìn Vương Nhất Bác, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Vương tổng, anh không có việc gì chứ?"
Tầm mắt của Vương Nhất Bác hiện tại dừng lại trên hai phiến môi ướt át và nốt ruồi dưới miệng của Tiêu Chiến, đôi mày nhíu lại: "Người có việc chính là cậu."
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, thực thành thật thừa nhận: "Hình như vậy thật, chân tôi bỗng nhiên mềm nhũn, tim đập cũng thật nhanh, sau gáy cũng rất khó chịu."
Còn một vài cảm giác cậu không có nói, tỷ dụ như thân thể thật nóng, đặc biệt muốn cho hắn sờ một chút, những vấn đề này nếu nói ra thì thật ngượng.
Một hơi nói xong, Tiêu Chiến cảm thấy bộ dáng của mình hiện tại quá chật vật, nhìn Vương Nhất Bác rồi bổ sung thêm: "Tôi muốn trở về phòng, anh có thể giúp tôi không?"
Cá: Xin lỗi Chín Chín tui đã nghĩ thành ý tứ khác roài =]]]]]
Vương Nhất Bác tiến lên một bước, hướng cậu duỗi tay, trên tay còn có một cái túi thơm nhỏ xinh tinh tế màu lam, hương vị nhàn nhạt mát lạnh.
Một tay khác đỡ lấy Tiêu Chiến: "Ngửi cái này trước đi."
Sau khi tắm rửa Tiêu Chiến ăn mặc có chút thoải mái, áo thun chữ T màu trắng cùng quần đùi màu đen, vải có chút mỏng, cậu cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ từ lòng bàn tay của Vương Nhất Bác khi hắn chạm vào.
Trong chớp mắt khi Vương Nhất Bác chạm vào eo của Tiêu Chiến, ý thức được vị trí tay có chút không ổn, liền dời đi sang nắm lấy khuỷu tay của cậu.
Từ trước đến giờ Tiêu Chiến chưa từng cùng người khác tiếp xúc thân mật như vậy, trái tim bỗng dưng hoảng loạn, có loại xúc động kỳ lạ không biết tên thôi thúc cậu duỗi tay ôm chặt lấy đối phương.
Móng tay của Tiêu Chiến bám chặt vào ván cửa hơn nữa, nỗ lực bảo trì ý thức, cầm lấy túi thơm từ trong tay Vương Nhất Bác, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi.
Hương vị mát lạnh thoáng chốc từ mũi lẻn đến đỉnh đầu, giông bão đang ầm ầm oanh tạc trong cơ thể đều bị thổi bay, thần trí rõ ràng hơn rất nhiều.
Cảm giác nóng rực sau gáy cũng tan đi ít nhiều.
Cậu có chút ngạc nhiên, đem túi thơm trong tay ngắm nghía, đang chuẩn bị cẩn thận đánh giá thì thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên.
Tiêu Chiến cuống quít giương mắt nhìn thấy rõ ràng góc nghiêng gương mặt của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn cậu: "Mạo phạm."
Sau đó Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đi xuống dưới lầu, hai tay đặt ở vị trí vai lưng và đầu gối của cậu, nhưng cũng không tránh được thân thể hai người tiếp xúc.
Tiêu Chiến cảm nhận được cơ thể của đối phương có chút cứng nhắc. Cậu nhịn không được cười ra tiếng: "Anh học cổ văn cũng khá tốt nha."
Vương Nhất Bác không có nói tiếp, hắn chưa bao giờ ôm Omega trong tư thế này, mặc dù chỉ là chạm vào da thịt ở chân, nhưng tay hắn vẫn cảm nhận được cảm giác bóng loáng và mềm mại làm hắn nhất thời hoảng hốt.
Tay sờ sờ túi thơm, trong lòng Tiêu Chiến thầm trách Vương Nhất Bác sao lại đi nhanh đến thế, chỉ một lát đã tới lầu một rồi.
Cậu nhìn đối phương, lúc còn cách phòng của mình vài bước chân liền mở miệng giải thích: "Khi nãy tôi vừa tìm hiểu sinh lý ABO, người ta nói khi Alpha vận động không được dán miếng dán ngăn cách, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tuyến thể. Anh vận động nhiều như vậy, tôi có chút lo lắng cho nên mới đi lên nhìn xem."
Bây giờ Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng hiểu được tại sao trước đó cậu lại hỏi "Anh không có việc gì chứ?". Hắn ôm Tiêu Chiến đi vào phòng, đem đối phương đặt lên giường.
Tiêu Chiến ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Vương Nhất Bác, thần sắc mang theo xấu hổ: "Thực xin lỗi, tôi lại gây thêm phiền phức cho anh."
Cậu hồi tưởng hết thảy sự việc đêm nay, thập phần ảo não nhíu nhíu mày, quả thực cậu giống như một tiểu hài tử cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng không hiểu.
Này cùng tính cách của cậu khác xa vạn dặm.
Mấy ngày trước cậu lên kế hoạch ở cùng nhau cho quen thuộc, hy vọng ở trước mặt nam thần biểu hiện sự thông minh lý trí, xinh đẹp gợi cảm,... Để cho nam thần phát hiện những phẩm chất tốt ở cậu vậy mà còn chưa kịp thể hiện, ngày đầu tiên đã thành ra thế này.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn cậu, thanh âm thực ôn hòa: "Không phiền, cậu nghỉ ngơi đi."
Tiêu Chiến đánh giá thần sắc của đối phương cùng bình thường giống nhau, không có bực bội cũng không có chán ghét, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, giơ tay đem túi thơm trả lại cho hắn: "Cảm ơn anh."
"Cậu cứ giữ lấy, khi bị tin tức tố ảnh hưởng có thể ngửi một chút."
"Anh còn không?"
Vương Nhất Bác giơ tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái túi thơm giống như cái Tiêu Chiến đang dùng, chỉ là màu sắc khác nhau, cái của hắn là màu xám.
Tiêu Chiến nhịn không được cảm thán, quả nhiên là kẻ có tiền, đồ vật đều đặt ở nhẫn không gian.
"Anh còn thì tôi không khách sáo đâu."
Cậu không cự tuyệt ý tốt của Vương Nhất Bác, nghĩ đến công dụng của túi thơm, tò mò hỏi: "Bên trong là linh thực sao?"
Vương Nhất Bác gật đầu.
Tiêu Chiến lại đưa túi thơm lên ngửi ngửi, khó chịu nóng bức trong cơ thể lúc này cơ hồ đã tan biến hết rồi.
Cảm nhận sâu sắc tác dụng của sản phẩm được chế tác từ linh thực, cậu càng kiên định chọn hệ linh thực chuyên nghiệp hơn.
Thân thể của Omega rất dễ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, các loại chế phẩm từ linh thực cao cấp có tiền cũng không nhất định sẽ mua được, nếu chính mình có thể làm liền không cần lo lắng.
Nói không chừng còn có thể nghiên cứu ra chế phẩm linh thực tốt hơn.
"Ngày mai cậu còn phải đi học, nên nghỉ ngơi cho tốt."
"Được."
Nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn trả lời của đối phương, Vương Nhất Bác xoay người rời khỏi phòng, đóng lại cửa lại.
Tiêu Chiến trực tiếp nằm lên giường, lăn vài cái nằm theo tư thế ngủ bình thường của mình hằng ngày, ngửi túi thơm rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.