Hứa Khuynh Thành ngồi trên chiếc đu quay mà trong lòng không khỏi bồi hồi, lo lắng.
Ừ thì đại khái là khoảng 10 phút trước, Hoắc Tử Du đã kéo cô lên đây trong khi cô chưa kịp định hình mọi thứ đang diễn ra.
Điên mất thôi! Nam chính có phải bị tọc mạch rồi không? Anh ta nói anh ta chưa đi chơi với người phụ nữ nào khác ngoài cô nhưng... rõ rằng trong nguyên tác không nói vậy.
Cô của kiếp trước là Tiêu Tịnh Nhu, cũng là tác giả của cuốn sách này nên cô nhớ rất rõ nó đã viết gì. Từ dòng thời gian đến các sự kiện, thông tin nhân vật và số phận của họ, cô đều biết.
Trong tiểu thuyết, sau khi Cố Tiểu Mạn trọng sinh thì đã vô tình lọt vào mắt xanh của nam chính Hoắc Tử Du. Do đó, trong ngày khai giảng nam học mới, hai người đã cùng nhau đi chơi. Thực chất thì... nó giống như một buổi hẹn hò vậy và người khơi mào là Hoắc Tử Du. Sao giờ anh ta lại nói không là sao?
Nhưng mà... anh ta chẳng có lý do gì để nói dối cô hết.
Ừ thì... cái này khó nghĩ quá đi mất.
- Hứa Khuynh Thành
- Hả... hả?
Nghe thấy Hoắc Tử Du cư nhiên lại gọi đầy đue họ và tên như vậy khiến Hứa Khuynh Thành rơi vào thế lúng túng mà trở lời lắp bắp.
- Tại sao cô lại nói dối tôi?
Hả? Anh ta nói gì cơ?
Nhận thấy cô chưa kịp load lại vấn đề, Hoắc Tử Du mới thêm vào một chút.
- Bạn học Hứa có vẻ như thực sự lo lắng khi ở cùng tôi rồi. Bộ tôi có gì đáng sợ đến vậy sao mà cô phải nói dối tôi chứ?
Cái gì chứ? Anh ta đã nhận ra rồi sao? Chết rồi làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Trong nguyên tác thì nam chính là người tàn bạo. Hắn rất ghét những người nói dối và bất kể ai từng nói dối hắn thì đều phải nhận một kết cục duy nhất mà không có sự khoan nhượng.
Án tử!
Không lẽ nào, bây giờ anh ta sẽ định phanh thây cô vì tội nói dối sao?
" Bình tĩnh nào Hứa Khuynh Thành! Mày phải thật bình tĩnh đễ giải quyết vấn đề này. Được rồi. Bình ổn lại nào!"
Hứa Khuynh Thành hít thở sâu một hơi. Cô lạng lùng đáp trả.
- Nếu vậy thì đã sao? Tôi đúng thật là không thích ở cùng với Hoắc Thiếu đó. Nhưng... vậy thì đã làm sao nào? Đâu có quy định nào nói rằng tôi không được phép ghét anh đâu. Anh cho rằng anh là ai mà tôi phải nghe theo anh. Anh là bố hay là mẹ hay là ông nội tôi chắc mà bắt tôi phải tuân lệnh anh chứ?
Vừa dứt lời, Hứa Khuynh Thành lập tức sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.
WTF! Hứa Khuynh Thành, mày vừa nói cái gì vậy? Mày dám mắng nam chính sao? Trời ơi! Mày dám mắng anh ta? Có khi nào hôm nay là ngày tàn của mày rồi không? Sao mày ngu ngốc quá vậy hả?
Hứa Khuynh Thành đang cảm thấy hối hận trong vô vọng thì ngược lại với cô, Hoắc Tử Du đang mỉm cười một cách đầy bí ẩn. Từ trước tới nay chưa có một ai dám lên giọng với anh như vậy. Vậy mà hôm nay, cô gái này lại dám mắng anh sao? Thú vị đấy!
Hoắc Tử Du ghé sát lại tai cô thì thầm.
- Tôi không phải là ông hay bố mẹ của cô. Nhưng biết đâu sau này chúng ta cũng có thể trở thành gia đình. Như tôi có thể làm chồng của cô chẳng hạn.
Nhìn thấy gương mặt đầy sợ hãi của Hứa Khuynh Thành, Hoắc Tử Du nổi lên hứng thú trêu chọc cô.
Hứa Khuynh Thành sau khi nghe xong thì liền đỉ mặt tía tai vì xấu hổ.
Tên này, sao lại có thể nói ra những lời đùa cợt như vậy chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]