Không gian xung quanh đột nên im lặng. Sự tĩnh lặng ấy thật đáng sợ! Nó là cho người ta cần thấy bồn chồn, lo lắng, bất an và thậm chí là sợ hãi. 
" Đét, phải mau đuổi cô ta đi nhanh thôi." 
Điều chỉnh lại cảm xúc vô cảm với gương mặt lạnh tanh, cô nói. 
- Hứa nhị tiểu thư, có vẻ cô xem lời nói của tôi như là cơn gió thổi qua tai thôi nhỉ? Bộ cô không nhớ lời cảnh cáo của tôi là gì sao? Hay là đầu óc cô bị thiểu năng trí tuệ hay mất trí nhớ tạm thời? Nếu vậy thì tôi sẽ thông cảm cho cô nên cô đừng lo lắng. 
( Vừa kết hợp cảnh cáo lẫn cà khịa luôn. Chị nhà 10 điểm không nhưng.) 
Như nhận ra bản thân đang bị nói kháy, Cố Tiểu Mạn giận tím mặt nhưng vẫn cố làm ra nụ cười thánh thiện tựa như thiên sứ giáng trần. 
( Là thiên thần sa ngã. Nó chắc chắn là thiên thần sa ngã.) 
Ả nói. 
- Em chỉ quan tâm tới chị mà thôi. Nếu chị không thích thì cứ đánh em đi nhưng xin đừng làm tổn thương cha mẹ và mọi người xung quanh. Em xin lỗi vù đã cướp lấy tình yêu của họ. Em có thể chịu mọi hình phạt gì cũng được chỉ mong chị đừng giận em. 
Hứa Khuynh Thành nhùn bộ dạng khóc lóc của ả thì trong lòng không khỏi khó hiểu. Cô có nói gì đến việc ả cướp đi cái gì của cô hay sao? Mấy cái đó dù sao đối với Hứa Khuynh Thành cô đây thì cũng chỉ là đồ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-nu-phu-phan-dien/2846763/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.