Uông Châu Vận đến ngay trong đêm, Dương Khả đang đi công tác nước ngoài, thật sự không thể bỏ việc được.
Cô ấy biết quá khứ của tôi và Dương Khả, nhưng cô ấy vẫn rộng lượng chấp nhận việc Dương Khả chăm sóc tôi và Tô Uyển Uyển.
Tôi từng hỏi cô ấy: “Cô không để ý chuyện của tôi và Dương Khả sao?”
Cô ấy mỉm cười nắm tay tôi: “Nói không quan tâm là giả, nhưng quen biết chị cũng lâu rồi, em biết, chị là kiểu người một khi buông tay sẽ không luyến tiếc nữa.”
“Nếu không có chị đưa Dương Khả trở về, bố em đã gả em cho đứa con riêng đó rồi, đó là một tên công tử bột, em không thể chấp nhận được.”
Cô ấy luôn dịu dàng, đối với tôi và Tô Uyển Uyển có thể nói là vô cùng chu đáo.
Tô Uyển Uyển không chỉ một lần nói rằng hy vọng Uông Châu Vận cũng là mẹ của mình, bởi vì con bé tham lam, vừa muốn một người mẹ nghiêm khắc, lại vừa muốn một người mẹ dịu dàng.
Nhiều lần tôi muốn nói cho con bé biết chuyện tôi sắp chết, nhưng lời đến bên miệng, lại không biết nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống.
Hãy để con bé vô tư thêm một thời gian nữa.
Có Uông Châu Vận chăm sóc tôi, con bé cũng không cần phải xin nghỉ học chạy qua chạy lại giữa trường học và bệnh viện vào buổi tối.
“Đứa trẻ này, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-me-ke-thu/3747187/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.