Chương trước
Chương sau
Lúc La Kiều tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu rọi lên cơ thể, cơn gió nhẹ thổi trên thảo nguyên quét đi hơi lạnh cùng nhiệt khí còn chưa kịp bốc hơi đêm qua. Vài con sẻ lửa mỏ đỏ xinh đẹp tụ tập trên nhánh sung, tranh đoạt hạt mầm cùng trái chín rụng xuống cỏ. Có lẽ vì La Kiều cùng Mông Đế ở nên khỉ vervet không xuất hiện, cho dù chúng thực thích cây sung này, cho dù chúng có thể tìm thấy những quả sung ngọt ngào nhất, bất quá sinh mệnh vẫn quan trọng hơn.
Khỉ vervet nằm trong thực đơn của hoa báo, không cần chúng đi xuống, hoa báo có thể leo lên cây dồn chúng tới một nhánh cây nào đó rồi giết, một bữa điểm tâm không tồi a.
Ngay cả hoa báo con mới trưởng thành không bao lâu cũng có thể quơ được khỉ vervet. Bởi vì vóc dáng loài khỉ này không lớn, vì thế hoa báo trẻ tuổi chưa có kinh nghiệp càng thích ra tay với chúng hơn. Dù sao tốc độ của khỉ vervet không nhanh, cũng không hung mãnh như khỉ đầu chó, kỹ năng trốn chạy duy nhất là nhảy tới nhảy lui trên nhánh cây. Này có lẽ có thể trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của sư tử cùng liệp báo, nhưng đối với hoa báo mà nói, kỹ năng chạy trốn này chỉ là thùng rỗng kêu to. Vì thế những con khỉ vervet có kinh nghiệm phong phú đều né tránh hoa báo.
Mông Đế từng hướng La Kiều biểu thị làm thế nào để bắt một con khỉ vervet có tốc độ nhanh hơn mình.
Hoa báo leo cây dường như đã tính toán hết mọi thứ, khỉ vervet rất dễ dàng bị hoa báo dồn tới một nhánh cây cô lập, nó bất lực kêu chói tai, nhưng chờ đợi nó, cuối cùng cũng chỉ có tử vong.
La Kiều không đụng tới con khỉ kia, dù sao hiện giờ cũng là mùa mưa, không thiếu thức ăn. Bất quá Mông Đế gặm răng rắc có vẻ rất vui. Có lẽ nó làm Mông Đế nhớ tới cuộc sống lúc vừa tự lập, ai biết được?
Dù sao, phạm vi săn bắn của hoa báo thực sự rất rộng, có lẽ một khắc trước nó còn vặt lông một con linh dương đầu bò, nhưng ngay sau đó đã nhìn thấy nó gặm kỳ đà làm món ăn vặt.
Bất quá, kỳ đà rất khó ăn, đây là do Mông Đế tự nói với La Kiều.
Có thể làm hoa báo nói ra lời này, kỳ đà khó ăn đến cỡ nào a?
La Kiều thực không tưởng tượng được.
Từ lúc tỉnh lại La Kiều cứ ngây người, năng lực khôi phục làm cậu không cảm thấy có chỗ nào không khỏe. Nằm trên nhánh cây vẫy vẫy cái đuôi, La Kiều rốt cuộc phát hiện vì sao Mông Đế lại thích ở trên cây như vậy. Thay vì nằm trên cỏ bị đám ruồi muỗi bọ quấy rầy, nằm trên cây ít bị làm phiền hơn, hơn nữa còn thoải mái hơn hẳn.
Mông Đế liếm liếm tai La Kiều, sau đó liếm dọc ra sau cổ, nó không giống trước kia, sau khi kết thúc sẽ đưa La Kiều về hang núi, có lẽ nó cảm thấy cùng La Kiều ôm lấy nhau như vậy làm cho đêm thảo nguyên không còn rét lạnh, tóm lại, Mông Đế cảm thấy, nó không đưa La Kiều trở về là một quyết định thông minh.
Tuy liệp báo ngủ trên cây nghe có vẻ thực hoang đường, nhưng La Kiều quả thực đã làm được, hơn nữa còn ngủ rất ngon.
Bất quá nếu tỉnh thì không có ý niệm tiếp tục ngủ nướng trong đầu. Đối với một con liệp báo mà nói, ngủ nướng không phải chuyện tốt.
La Kiều đứng lên, uể oải duỗi lưng, há mồm ngáp một cái, điều này làm cậu càng giống một con mèo nhà danh giá hơn. Bất quá vô luận là báo hay sư tử đều thích duỗi người như vậy, cậu cũng không có cách nào. Chẳng lẽ đứng thẳng chân sau, hai chân trước ưỡn ra phía sau?
Cho dù có thể biến thành hình người nhưng không có nghĩa làm vậy sẽ thoải mái đi?
Vứt bỏ ý nghĩ kỳ quái trong đầu, La Kiều định leo xuống cây quay về núi đá.
Nơi này cách núi đá chỉ tầm mấy trăm mét, hơn nữa có Sa Mỗ cùng Hi Đạt ở, La Kiều không lo lắng cho sự an toàn của bọn nhỏ, chỉ là cậu có chút nhớ chúng.
Chỉ một đêm không gặp đã nhớ như vậy, La Kiều thực không thể tưởng tượng tới ngày La Sâm cùng La Thụy thành niên sẽ rời đi, cậu có thể nào sẽ mắc bệnh tương tư không a?
Dùng từ tương tư có vẻ không thích hợp cho lắm?
La Kiều có chút chột dạ liếc mắt nhìn Mông Đế, sau đó lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực hệt như không có chuyện gì, nhưng vừa nhấc chân liền phát hiện tình huống không đúng, vì chột dạ nên La Kiều quên mất hiện giờ mình đang ở trên ngọn cây sung cách mặt đất hơn mười mét a!
Ngay một giây La Kiều từ trên cây rớt xuống…
Mông Đế bất đắc dĩ nâng móng che mắt, bất quá nó cũng không trơ mắt nhìn La Kiều ngã xuống. Biến hóa hình thài, túm lấy đuôi La Kiều, đong đưa đong đưa, tình cảnh này thực quen mắt, nhưng quan hệ giữa hai con báo đã có biến hóa rất lớn.
Mông Đế thực ung dung nhìn La Kiều bị treo lơ lửng đang cố ngẩng đầu, đáng thương hề hề nhìn mình. Trong từ điển của hoa báo không nên có từ thương tiếc, bằng không, sao nó có thể đi săn? Nhưng giờ phút này, trong đầu Mông Đế lại bị hai từ này nhồi nhét.
Lắc lắc đầu, vẫn còn.
Tiếp tục lắc, vẫn còn như cũ.
Được rồi, nó từ bỏ.
Cánh tay dùng sức kéo La Kiều lên ôm vào lòng, mèo lớn hoảng sợ vẫn còn run rẩy, có thể La Kiều không sợ đến vậy, bất quá giả đáng thương cũng không ảnh hưởng gì.
Mông Đế vắt hai chân trước La Kiều lên vai mình, một tay nâng người cậu, bởi vì xúc cảm mềm mại trên phần thịt chân sau, nó nhịn không được nhéo nhéo chân La Kiều một chút, làm La Kiều phẫn nộ cắn một phát.
Miệng cùng răng nanh của La Kiều đều rất nhỏ, hơn nữa cậu cũng không dùng sức, Mông Đế chỉ thấy đau một chút chứ không bị thương, cũng không để tâm. Dứt khoát khiêng La Kiều lên vai, sau đó bám vào thân cây leo xuống.
Đám chim sẻ, chim ngói nâu dưới gốc cây lập tức giải tán, đối với đám chim nhỏ này mà nói, hoa báo còn đáng sợ hơn cả chim ưng. Về phần con liệp báo trên vai hoa báo thì hoàn toàn không cần nhìn tới.
Nếu La Kiều biết ý tưởng của đám chim nhỏ này, phóng chừng vùng châu thổ này lại xuất hiện thêm một kẻ sát thủ của các loài chim. Tuy cậu không biết bay nhưng cậu vẫn bắt được chim a!
Mông Đế đặt La Kiều xuống đất, quỳ một gối cọ cọ cổ cùng trán La Kiều, cảm thấy có chút không nỡ rời xa, đột nhiên nói: “Có muốn sống cùng ta không?”
Khỉ?
Nếu có thể, La Kiều thật muốn nâng móng chọt chọt lỗ tai, Mông Đế nói muốn sống chung với cậu?
Phút kinh ngạc ngắn ngủi trôi qua, pháo hoa thoáng chốc bùng nổ. La Kiều chỉ cảm thấy không khí thực trong lành, cảnh sắc thực xinh đẹp, ngay cả thảo nguyên mênh mông rộng lớn cũng tỏa ra sức sống mãnh liệt!
Vừa định nói cậu nguyện ý thì Mông Đế đột nhiên buông cổ La Kiều: “Quên đi, ta nói đùa thôi.”
Nó cũng không muốn nhà mình hở ra lại xuất hiện một đám liệp báo, nhìn núi đá La Kiều ở hiện giờ đã biến thành tụ điểm tụ tập của liệp báo. Nếu không phải La Kiều trước đó đã ra điều kiện, Mông Đế cũng không đảm bảo mình có nhịn không được mà chạy tới cắn chết vài con hay không.
Để tránh sau này lại phát sinh sự tình tương tự, vẫn nên ở riêng thì hơn.
Dù sao con liệp báo này cũng không chạy mấy được, nó nhất định choáng đầu rồi mới nói ra câu kia.
Mông Đế biến hóa hình thái, muốn xoay người rời đi, không ngờ lại bị La Kiều cắn đuôi.
Đây là lần thứ mấy rồi?
“Nhả ra.”
La Kiều trừng mắt, muốn nói đùa thì nói à? Chơi vui lắm sao? !
“Ta nói, nhả ra.”
La Kiều động động lỗ tai, kiên quyết không buông.
“Không nghe lời thì tự gánh hậu quả.”
Mông Đế đè thấp âm thanh, cúi đầu. La Kiều nhất thời giật mình, lông mao sau cổ vô thức dựng thẳng, cái đuôi cụp lại, theo bản năng bày ra tư thế uy hiếp.
Mông Đế cảm thấy hiếu kỳ, đã bao lâu rồi La Kiều không lộ ra bộ dáng này trước mặt mình?
Mà cho dù là vậy, nó vẫn cảm thấy con liệp báo trước mắt thực thuận mắt, nó quả thực hết thuốc chữa rồi.
Vốn định đi săn mồi, bất quá có vẻ La Kiều cũng không đói, một khi đã vậy thì nó có làm ra chuyện gì cũng là do La Kiều tự tìm.
Mông Đế không bảo La Kiều nhả mà trực tiếp biến hóa hình thái, một phen kéo cậu lên để tầm mắt cả hai ngang nhau, nó cười tủm tỉm hôn cái má lông xù của La Kiều: “Ngươi muốn biết hậu quả dám cắn đuôi hoa báo đực là gì không?”
La Kiều nhìn Mông Đế, đột nhiên nhận ra quá cố chấp cũng không phải việc tốt. Đùa thì đùa đi, cũng đâu mất miếng thịt nào.
La Kiều hối hận, đáng tiếc, đã chậm.
Trong núi đá, La Sâm cùng La Thụy tựa vào nhau ngủ thực ngon. Sa Mỗ cùng Hi Đạt đi tới bên cạnh nhưng hai anh em vẫn không hề cảm giác được.
Sa Mỗ ngửi ngửi mùi trên người hai tiểu liệp báo, nhíu chặt mày nhìn Hi Đạt, xác định ý nghĩ trong lòng.
Bọn nó chỉ mới mười lăm tháng, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu? Cho dù là loại tiến hóa khỏe mạnh cũng không thể biến hóa hình thái sớm thế này! Liệp báo nhỏ như vậy, thân thể vẫn chưa phát dục hoàn toàn, sao lại có thể?
Sa Mỗ cùng Hi Đạt đều khó hiểu vô cùng, nhưng biểu hiện của La Sâm cùng La Thụy quả thực không giống chuyện đùa. Đêm qua vì thân thể khó chịu mà chúng tỉnh lại vài lần, cuối cùng không còn cách nào mới chạy đi tìm Sa Mỗ, cũng vì thế mà Sa Mỗ mới biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay tỉnh lại, mùi trên người hai tiểu liệp báo lại càng xác định hơn.
Sa Mỗ canh giữ ngoài cửa hang hai tiểu liệp báo ngủ, có chút buồn bực túm một nhúm cỏ, nó nuôi sống mười hai đứa nhỏ nhưng chưa từng gặp chuyện này.
Lúc La Kiều trở về núi đá thì trùng hợp thấy một màn này. La Sâm cùng La Thụy không bổ nhào ra như xưa đã làm cậu cảm thấy bất an, hiện giờ thấy bộ dáng Sa Mỗ thì bất an trong lòng lập tức tăng lên mức báo động.
“Mụ mụ, phát sinh chuyện gì?”
La Kiều chạy tới, muốn xem xem La Sâm cùng La Thụy có ở trong hang hay không, bất quá Sa Mỗ đột nhiên tát một vuốt: “Ngươi rốt cuộc đã cho bọn nó ăn cái gì?”
“Cái gì?”
“Ta nói, trong quá trình nuôi dưỡng ngươi đã cho hai ấu tể ăn những thứ gì? !”
La Kiều trợn to mắt, không phải La Sâm cùng La Thụy đã xảy ra chuyện gì đi? Cậu lập tức muốn xông tới nhưng lại bị Sa Mỗ ngăn cản.
“Chúng không có việc gì, ngươi hiện tại nói cho ta biết, chúng đã từng ăn thứ kỳ quái gì?”
Thứ kỳ quái?
Trứng đà điểu, rùa đất?
Sa Mỗ lắc đầu.
Hươu cao cổ, quyến linh, trâu?
Sa Mỗ lại lắc.
“…cá nheo?”
Sa Mỗ soạt một tiếng vảnh tai lên: “Cái nheo? Ngươi thế nhưng lại cho chúng ăn cá nheo? !” Có con liệp báo nào lại đi ăn cá không chứ? Tưởng mình đang nuôi hoa báo con à? !
La Kiều vô thức lùi ra sau từng bước, bất quá vẫn thua tốc độ của Sa Mỗ, lực đạo móng vuốt chụp lên người mãnh liệt hơn hẳn trước kia, trực tiếp thăng lên năm sao!
Ngay lúc La Kiều sắp trở thành một ngôi sao sáng chói trên bầu trời, một âm thanh từ phía sau Sa Mỗ truyền tới: “Ba ba, ngươi đã trở lại rồi sao?”
La Kiều theo hướng âm thanh truyền tới mà nhìn qua, sửng sốt, Sa Mỗ quay đầu lại, cũng sững sốt, tính cả Hi Đạt cùng nhóm ấu tể nghe tiếng vang đi tới cũng sửng sốt tại chỗ.
Hai thiếu niên ánh mắt hổ phách, tóc vàng nhạt có làn da mật ong đứng ở cửa hang.
Ngũ quan xinh xắn dường như được chạm trổ theo tỷ lệ hoàn mỹ nhất, đôi mắt to tròn mang theo chút mê mang, tuy bộ dáng hai anh em rất giống nhau nhưng La Kiều nhìn một cái vẫn nhận ra đứa nào là La Sâm, đứa nào là La Thụy.
Bất quá, làm La Kiều nghi hoặc chính là vì sao bộ dáng của chúng lại giống hệt như Mạt Sâm? !
Sa Mỗ cùng Hi Đạt cũng chưa từng gặp qua liệp báo có thể biến hóa hình thái sớm như vậy, tự nhiên cũng không thấy hình thái thiếu niên của liệp báo đực tiến hóa. Nhìn La Sâm cùng La Thụy, hai liệp báo cái căn bản không rảnh mà bận tâm tới vấn đề chúng lớn lên giống ai.
Mạt Sâm đang tuần tra biên giới lãnh địa đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nó híp mắt quay đầu nhìn lại, phía sau chỉ có đứa em Kiệt Lạc cả ngày lầm lầm chuyện em gái.
Ảo giác sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.