Thời gian trôi qua, tuy Sa Mỗ cùng Mông Đế vẫn không vừa mắt đối phương như cũ, nhưng cũng chưa từng động vuốt với nhau, vì thế cuộc sống của La Kiều cũng tạm thời khôi phục bình yên.
Thảo nguyên vào mùa mưa so với mùa khô quả thực chính là thiên đường. Khắp nơi trong lãnh địa La Kiều đều là con mồi, linh dương gazen, linh dương đầu bò con mới sinh trở thành bữa ăn ngon của nhóm mèo lớn.
Đương nhiên, linh dương gazen con dễ bắt hơn linh dương đầu bò con. Có linh dương đầu bò mụ mụ ở bên cạnh bảo hộ, liệp báo đơn độc xông tới chính là tìm đường chết. Vì thế, La Kiều, Sa Mỗ cùng Hi Đạt thường xuyên cùng nhau đi săn. Bất quá, phụ trách dẫn linh dương đầu bò mụ mụ rời đi luôn là La Kiều.
La Kiều thực bất đắc dĩ, trước mặt là linh dương đầu bò mụ mụ với cái sừng nhọn cùng cẳng chân cứng rắn, sau lưng là mụ mụ cò thể vung vuốt chụp bay mình, cậu còn chọn lựa sao?
Sau đó, La Kiều nghĩ ra một biện pháp, cậu gọi Tát Đặc tới.
So với liệp báo, linh dương đầu bò lại càng căm hận sư tử hơn, dù sao liệp báo bình thường chỉ bắt giữ ấu tể, mà sư tử thì lớn nhỏ ăn hết, không cố kỵ chút nào, chỉ cần một thân lông không có lấm tấm của Tát Đặc xuất hiện, giá trị cừu hận của linh dương đầu bò lập tức rời đi, La Kiều có thể thoải mái chạy tới chỗ Sa Mỗ cùng Hi Đạt, vừa ăn thịt vừa vây xem.
Đương nhiên, Tát Đặc cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-liep-bao/1305498/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.