Hi Đạt đi săn, La Kiều vẫn ngây ngốc đứng đó.
Sa Mỗ, mụ mụ cậu, cũng đến đây?
Mông Đế đi đến bên người La Kiều, nhìn thấy cậu đã hóa đá thì liếm liếm tai cậu: “Làm sao vậy?”
La Kiều quay đầu nhìn Mông Đế, nếu để Sa Mỗ nhìn thấy con hoa báo này thì liệu cậu có kết cục gì? Nghĩ nghĩ, vô thức sợ run cả người, không, thật đáng sợ a!
Không thể để Mông Đế tiếp tục ở lại đây, ít nhất không để lúc Sa Mỗ tới nhìn thấy nó!
“Ngươi nhanh đi đi. Mấy ngày này tạm thời đừng tới tìm ta.”
Mông Đế hiển nhiên không vui khi bị đuổi: “Mấy ngày?”
Mấy ngày?
La Kiều nhíu mày, vươn vuốt tính tính, cậu nào biết Sa Mỗ sẽ ở lại bao lâu, nếu nói với Mông Đế là suốt mùa mưa thì nó nhất định sẽ không đồng ý. Mà nếu để Sa Mỗ cùng Mông Đế gặp mặt thì mình đừng hòng có ngày tháng yên lành nữa.
Ngay lúc La Kiều buồn bực, Sa Mỗ cùng ba tiểu liệp báo đã cách núi đá không tới một trăm mét, đương nhiên nó thấy hết nhất cử nhất động của La Kiều cùng con hoa báo kia trong mắt.
La Sâm cùng La Thụy lúc Hi Đạt tới đã tỉnh lại, động tĩnh lớn như vậy mà còn ngủ được thì đúng là chuyện đùa. Tuy không phải ấu tể của mình nhưng Hi Đạt đối xử với hai tiểu liệp báo rất tốt. Hơn nữa đối với chuyện hai đứa lớn lên mà không bị dạy lệch đường cảm thấy thực cao hứng.
Bất quá, vấn đề có lệch hay không, ngoài mặt tuyệt đối không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-liep-bao/1305485/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.