Có lẽ bộ dáng nhu thuận của La Kiều đã phát huy tác dụng, mấy ngày kế tiếp Mông Đế vẫn không lộ mặt, cũng không lén tìm Tát Đặc gây chuyện, vì thế, Tát Đặc đang ôm bóng ma tâm lý với hoa báo cuối cùng cũng tạm thời giữ được cái mạng nhỏ. Bất quá Tát Đặc không có việc gì nhưng La Kiều lại cảm thấy mình lỗ nặng, không thể đi săn lại phải cho Tát Đặc ở không, La Kiều bắt đầu cân nhắc cuộc ‘trao đổi’ không có lời của mình với Mông Đế. Vốn nghĩ có một lao động không công, cậu có thể mang theo hai đứa con trai vượt khỏi xã hội nguyên thủy, tiến vào thời kì xã hội nô lệ, nào ngờ, Tát Đặc bị thương, trừ bỏ đào hố, vác cỏ thì không thể làm nổi việc gì khác. La Kiều bảo Tát Đặc coi chừng bẫy rập, chờ con thú xui xẻo nào đó rớt vào, kết quả vị anh trai này lại phá hỏng chuyện, cứ đi lòng vòng quanh bẫy, có lúc còn trực tiếp nằm luôn bên cạnh. Có một con liệp báo nằm thủ ngay đó, làm gì có con thú nào ngu xuẩn chạy vào bẫy chứ? Cho dù nhóm động vật có thói quen đi đường này cũng lập tức chuyển hướng, liệp báo giống sư tử, không thể trêu vào a. La Kiều thở dài, thật muốn dùng vuốt chẻ đầu Tát Đặc ra xem thử bên trong là gì, là bông à? ! Kết quả Tát Đặc thực vô tội vẫy vẫy cái đuôi: “Không phải ngươi bảo ta trông chừng sao, em trai?” Không nằm bên cạnh thì trông thế nào? La Kiều nghẹn nửa ngày không nói nên lời, cậu không nên thảo luận vấn đề cao thâm như vậy với một kẻ não phẳng như Tát Đặc! La Sâm cùng La Thụy thấy La Kiều như vậy thì càng bất mãn với Tát Đặc hơn. “Ba ba, nó ngốc như vậy, đuổi nó đi đi.” “Đúng vậy, ba ba, đuổi đi đi!” Cứ luôn giành một phần con mồi với bọn nó, sớm phải đi mới đúng! La Kiều lại một lần nữa đau đầu, cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng tốt xấu gì Tát Đặc cũng coi là thân thích của hai tiểu liệp báo. Con trai, không thể đối xử với trưởng bối như vậy a… La Sâm cùng La Thụy liếm móng vuốt, trưởng bối? Thân thích? Đó là gì vậy, có thể ăn không? Tát Đặc cũng đồng dạng khó hiểu: “Bọn nó là con của ngươi, quan hệ gì với ta a?” La Kiều vô lực ngẩng mặt bốn mươi lăm độ nhìn trời, đón gió rơi lệ, cậu sai rồi, thật sự. Cậu bị teo não rồi mới nghĩ đến chuyện cải thiện quan hệ của con liệp báo này với hai đứa con trai, đồng tình gì đó phải ném hết xuống lỗ, lấp kín lại, thuận tiện giẫm vài cú! Bất quá cuộc sống của La Kiều cũng không quá hỏng bét, đàn voi Mã Sa rốt cuộc phải rời khỏi vùng châu thổ này, tiếp tục con đường di chuyển của bọn họ. Trước lúc đi tới phương bắc xa xôi, đàn voi đặc biệt đến thăm La Kiều. Voi là động vật có trí nhớ cực tốt, là con voi thủ lĩnh của gia tộc, nó phải dựa vào trí nhớ để dẫn dắt đàn voi đi tới những nơi có thức ăn và nước uống sung túc, nếu gặp phải tình trạng khô hạn nghiêm trọng, nữ thủ lĩnh thậm chí có thể dẫn dắt đàn voi đi tới nguồn nước mình từng tới mấy chục năm trước. Loại năng lực này, các loại động vật khác đều không đuổi kịp. Hai tiểu liệp báo có ấn tượng rất sâu với tiểu tượng Cách Nạp mà La Kiều từng cứu, dù sao, nó cũng là đối tượng được ba ba cứu ra từ vuốt sư tử. Trước lúc cứu Cách Nạp, mỗi lần gặp voi việc duy nhất chúng có thể làm là xoay người chạy trốn, nhưng hiện giờ, đàn voi không chỉ thay đổi thái độ căm thù, lại còn tặng một ấu tể bò tót cho bọn nó ăn, tuy phần quà kia cuối cùng lại rơi vào bụng hoa báo. Vô luận thế nào, đàn voi Mã Sa phá lệ tỏ ra thân thiết với ba con liệp báo. Trong mắt những cư dân khác trên thảo nguyên, này đúng là một kỳ tích trên tinh cầu Lạc Tát. Voi lại thân mật với mèo lớn, này so với sư tử không ăn thịt còn đáng ngạc nhiên hơn. Tát Đặc bị chuyện này làm kinh ngạc đến sững sờ. Lúc nó nhìn thấy hơn sáu mươi con voi chậm rì rì tiến tới gần núi đá, đang định nhắc La Kiều mang hai tiểu liệp báo chạy trốn hoặc ẩn núp thì nữ thủ lĩnh đàn voi lại dùng cái vòi cùng ngà của mình nâng một con lợn warthog tới trước mặt La Kiều, mà La Kiều thế nhưng lại nhận lấy! Cách Nạp đi phía sau Mã Sa cuộn cái vòi, phát ra một tiếng voi rống non nớt. Tuy không hiểu Cách Nạp nói gì, nhưng từ biểu tình thì La Kiều vẫn có thể đoán được, nó nói đây là quà chia tay. Quả nhiên, động vật quần cư rất am hiểu xã giao a. Cách Nạp thấy La Kiều nhận lợn warthog liền cao hứng quạt quạt hai lỗ tai, cái vòi vói vào trong miệng, sau đó nó giơ cao cái vòi, hướng La Kiều phun ra một cột nước. La Kiều không kịp phản ứng, vừa vặn bị bọt nước phun đầy mặt, La Kiều không chút biến sắc nhìn Cách Nạp, giờ phút này cậu thật sự muốn biết đây là nước ngọt trữ trong túi nước hay nước miếng của Cách Nạp? Nếu là vế trước, La Kiều biểu thị không sao cả, coi như được tắm vòi sen một trận, nếu là vế sau… được rồi, cũng chỉ có thể xem là được tắm vòi sen. Đối mặt với cơn phẫn nộ của mấy chục con voi cái cùng một đám voi con thuần túy là tự đâm đầu vào chỗ chết. Tục ngữ nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Vì thế, La Kiều quyết định làm tuấn kiệt. Hai tiểu liệp báo cũng bị Cách Nạp phun trúng, bất quá La Kiều mới là trung tâm. Bọn nó chỉ cần vẫy vẫy một chút da lông lại khô ráo. Cách Nạp cuộn vòi, lại phát ra một tiếng rống, lúc này những thành viên khác trong đàn cũng lục địc đáp lại. La Kiều không hề nói gì về chuyện nó phun nước, Cách Nạp liền hiểu sai ý, cao hứng nói với dì của mình: “Quả nhiên, mọi người đều thích tắm rửa a.” Voi cái trưởng thành hiển nhiên có thể từ biểu tình cứng ngắc của La Kiều nhìn ra con liệp báo này phi thường mất hứng, nhưng vậy thì sao chứ? “Đúng vậy, mọi người đều thích tắm, bất quá Cách Nạp, nước ngọt trong túi rất quan trọng, lần sau không cần tùy hứng như vậy.” “Ta biết rồi dì.” Nếu La Kiều có thể nghe hiểu Cách Nạp cùng dì của nó đang nói gì, thức thời này nọ, tuấn kiệt gì đó chắc chắn sẽ bị đập bay, La Kiều sẽ nhao tới véo cái vòi của Cách Nạp mà gào lớn một tiếng: “Ta hận tắm rửa!” Sau khi đàn voi rời đi, cuộc sống của nhóm liệp báo lại khôi phục bình tĩnh, chính là trong đó ngẫu nhiên lại xen lẫn vài khúc nhạc đệm nhỏ. Tỷ như, lúc Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đến thăm La Kiều, Tát Đặc liền chui vào hang trốn. Nó không quên bộ dáng hung thần ác sát của hai con liệp báo này lúc truy đuổi mình. Nhưng làm Tát Đặc khó hiểu là La Kiều cùng hai anh em liệp báo này có thể ở chung không tồi, thậm chí còn đưa bọn nó tới chỗ bẫy rập nhìn một phen. Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không hứng thú với bẫy rập làm từ hang lợn warthog cho lắm, đối với bọn nó, tốc độ cùng sức mạnh của bản thân đã đủ kiếm được thức ăn sung túc. Bất quá trước lúc rời đi, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc vẫn phát hiện Tát Đặc. Kiệt Lạc lập tức dựng đứng bộ lông sau gáy, bày ra tư thế uy hiếp, Mạt Sâm thì quay đầu nhìn về phía La Kiều: “Ngươi quen nó?” “Nó là anh trai ta.” “Ồ.” Mạt Sâm gật gật đầu: “Kiệt Lạc, quên đi, nơi này không phải lãnh địa của chúng ta.” Tiếp đó, Mạt Sâm nói khẽ với La Kiều: “Tuy nó là anh trai ngươi, cùng một ổ nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.” “Ta biết rồi, cám ơn.” Sau khi Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc rời đi, Tát Đặc mới dám đi ra khỏi hang động, không thể tin nổi nhìn La Kiều: “Ngươi thế nhưng lại có quan hệ tốt với bọn nó như vậy?” “Ừ.” La Kiều liếm liếm La Thụy đang dựa vào người mình, tiểu liệp báo lười biếng cọ cọ lưng lên cỏ: “Này rất kỳ quái sao?” Tát Đặc nghiêng đầu, đang định hỏi tiếp thì La Kiều lại nhìn về phía xa, nói với Tát Đặc: “Ngươi mau trốn đi.” Vì cái gì a? La Kiều hất cằm ý bảo Tát Đặc nhìn ra sau, Mông Đế đang nằm trên một cây hòe gai cách đó hai ba trăm mét. Tát Đặc thấy mông Đế, nó cứng ngắc quay đầu lại nhìn La Kiều, quả nhiên, đến đây tìm đứa em trai này đúng là một sai lầm sao? Tát Đặc dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào hang, bên tai La Kiều liền thanh tịnh. Cảm thấy sau lưng có chút ngứa, dứt khoát cùng hai tiểu liệp báo lăn lộn trên cỏ một phen, cậu có nên nói với Tát Đặc, lúc này Mông Đế bình thường luôn ở trên cây nghỉ ngơi, rất ít leo xuống không? Có nên không a? Khoảng cách mùa khô chấm dứt còn hơn một tháng, nhóm động vật trên thảo nguyên đều lo lắng chờ đợi cơn mưa đổ xuống. Có một loại chim lớn rất xinh đẹp lại bất đồng, bởi vì vào mùa khô chúng nó mới tìm ra càng nhiều thức ăn hơn, chúng chính là chim hồng hạc. Trong lãnh địa của một sư đàn nhỏ sát bên sư đàn Hoắc Tư Bỉ có một hồ nước mặn, hàng năm vào mùa khô sẽ có một đàn chim hồng hạc rất lớn đến thăm nơi này. Mục đích của loài chim lớn này chính là số tảo xanh trong hồ. Bời vì nước hồ mặn nên căn bản không có động vật tới đây uống nước. Chỉ vào mùa khô, phần lớn lượng nước trong hồ bị bốc hô, số tảo xanh sinh trưởng trong hồ hình thành một tầng đất dính đầy dinh dưỡng, cũng là thức ăn của đàn chim hồng hạc. Sư tử cũng không săn chim hồng hạc, đối với sư tử, chúng quá khó bắt, hơn nữa cũng không lớn. Thiên địch của chúng là chim ưng đầu trọc, hàng năm vào mùa này lại giết chóc một phen, chúng chờ ở nguồn nước ngọt duy nhất trong hồ, đợi chim hồng hạc tới uống nước sẽ đột ngột bay tới tập kích. Có con lại trực tiếp nhắm vào đàn hồng hạc tụ tập trong hồ, một đàn lớn như vậy luôn có vài con xui xẻo bị chim ưng quơ được. Bất quá, nhóm sư tử ngẫu nhiên cũng tới kiếm chút tiện nghi, dù sao vào mùa khô thức ăn cũng không dễ tìm, bọn nó cũng tới hồ xem thử có con hồng hạc hay chim ưng nào bị thương hay không, thậm chí cướp lấy con mồi của đám chó rừng. Hương vị của chim hồng hạc không tính là ngon miệng, hơn nữa lúc ăn luôn dính một miệng lông, sư tử không nhổ lông con mồi trước khi ăn như hoa báo, vì thế chỉ có những lúc thật sự không tìm thấy con mồi mới đánh chủ ý vào chim hồng hạc. Hoa báo thì khác, vô luận là Mông Đế hay Bích Thúy Ti đều không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Chỉ cần trong lãnh địa xuất hiện tung tích chim hồng hạc thì chúng tuyệt đối sẽ không khách khí. La Kiều cũng gián tiếp hưởng lợi, có một ngày Mông đế mang tới con mồi cho cậu chính là một con hồng hạc bị bẻ gãy cánh. Nhìn con chim lớn nọ, trong đầu La Kiều liền nhảy ra hình ảnh chân gà thơm ngon… Được rồi, cậu thừa nhận mình bị rút não rồi mới nghĩ tới mấy chuyện này. Bất quá La Kiều nhớ rõ cảnh tượng lông chim bay đầy trời khi ăn gà gô lần trước, cậu thực sự không muốn trải qua thêm lần nữa. Mông Đế không cần biết La Kiều có ăn con hồng hạc này hay không, nếu đã mang con mồi cho La Kiều thì nó thuộc về cậu. La Kiều không ăn, không có nghĩa là hai tiểu liệp báo không muốn ăn, cũng không đại biểu Tát Đặc chưa từng nếm qua loài chim này cũng không muốn thử. Vì thế, liệp báo ba ba nằm một bên nhàn rỗi nhìn ba con liệp báo khác cắn xé chim hồng hạc. Lông chim bay tứ tung, những sợi lông tơ thật nhỏ dính vào mũi tiểu liệp báo, không thoải mái chút nào. La Sâm cùng La Thụy trên đầu dính một cọng lông chim nhìn về phía La Kiều, giọng nói thực rầu rĩ: “Ba ba…” Tâm can La Kiều run lên, dùng móng vuốt đè ngực, quả nhiên, con trai sinh ra để làm nũng sao? Cuối cùng con chim kia vẫn bị La Kiều vặt sạch lông, đút vào miệng tiểu liệp báo, Tát Đặc cũng được chia một cái cánh. Tuy phần cánh không có thịt gì nhưng Tát Đặc vẫn thực thỏa mãn, ít nhất sau này đụng cái đám dám khinh thường mình, nó có thể ưỡn ngực mà nói, ông đây từng ăn cánh hồng hạc đó, các ngươi làm được không? ! Đối với Tát Đặc như vậy, La Kiều chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Ở cùng vị anh trai này, cậu phát giác mình căn bản không tính là ngốc. Phần xương hồng hạc còn lại bị La Kiều vứt đi thật xa, một con chim thế này chỉ có thể tính là một phần điểm tâm mà thôi, La Kiều phải mang hai tiểu liệp báo đi tìm con mồi. Về phần bẫy rập trong lãnh địa. Cứ để cho Tát Đặc trông đi, bất quá La Kiều không ngừng căn dặn, không được tới gần bẫy rập hơn một trăm mét. Chỉ khi nào con mồi rớt vào Tát Đặc mới được đi qua! Tát Đặc vẫy vẫy cái đuôi, biểu thị mình đã hiểu, sau khi La Kiều mang hai tiểu liệp báo rời đi thì có một con chuột túi đột nhiên đi tới bẫy rập, nhưng nó không rớt xuống mà vững vàng đứng trên lớp cỏ khô ngụy trang trên miệng bẫy, tựa hồ có hứng thú với một ít mầm móng trên cỏ. Tát Đặc khó xử, nó nên lao ra bắt con chuột kia hay cứ núp ở đây chờ con chuột túi kia tự mình rớt vào bẫy? Sự thực, Tát Đặc hoàn toàn không cần rối rắm vấn đề này, liệp báo không ăn chuột a…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]