Mông Đế mang La Kiều đi theo một con đường khác, xuyên qua bụi cỏ cao, tiến vào một mảnh lùm cây, lọt vào tầm mắt chính là những mỏm núi đá cùng gò đất cao thấp nhấp nhô, một cây sung sừng sững cô độc giữa ngọn núi được hình thành từ những mỏm núi đá xếp lung tung, nơi này cách lãnh địa biên giới của cậu chỉ tầm ba bốn trăm mét, nhưng La Kiều chưa từng tới đây.
Liệp báo không thích những nơi thế này, tầm nhìn không trống trải, luôn có chướng ngại vật che khuất tầm mắt, không thích hợp để liệp báo tăng tốc truy đuổi con mồi, nhưng lại là chỗ tốt để hoa báo phục kích.
“Làm sao vậy?”
Thấy La Kiều dừng lại cước bộ, Mông Đế quay đầu, khó hiểu nhìn cậu.
“Đây là đâu?”
“Lãnh địa của ta.”
Một câu lời ít mà ý nhiều làm La Kiều nghẹn. Ngẫm lại địa bàn của Mông Đế, so với mảnh đất chỉ có một mẩu ba của mình, khác biệt giữa dân nghèo cùng trung lưu có cần rõ ràng như vậy không a, khỉ thật!
La Kiều rất muốn hỏi vì sao Mông Đế lại mang mình tới đây, hoặc nên nỏi chính mình, vì sao ngây ngốc đi theo người ta. Chỉ vì nó từng giúp mình sao? Được rồi, quả thực chính vì Mông Đế giúp cậu. Chuẩn xác mà nói chính là cứu cậu. Cẩn thận ngẫm lại, mình có khác gì thiếu nữ hiến thân báo đáp sau khi được anh hùng cứu mạng đâu a?
La Kiều cự tuyệt thừa nhận, cậu bị chính suy nghĩ của mình quăng bom.
“Không cần lo lắng như vậy.” Mông Đế đi tới trước người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-thanh-liep-bao/1305434/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.